Chương : Phù rể ()
Nước ấm áp khiến thân thể hay là tâm thần đều được thả lỏng. Trương Dương nằm trong bồn tắm, Tần Thanh thì nằm trong lòng hắn, vẻ mặt của hai người rất điềm đạm, rất phóng túng.
Tần Thanh quay người lại nằm lên người Trương Dương, đôi tay trắng mịn ôm lấy cổ hắn, con mắt đầy sương mù nhìn Trương Dương, đầu lưỡi của cô ta liếm khẽ môi Trương Dương. Trương Dương muốn cắn lấy đầu lưỡi của cô ta, nhưng lại bị Tần Thanh tránh được, nói khẽ: “Anh đó, trước giờ có thô lỗ như vậy đâu!”
Trương Dương đặt hai tay gối sau đầu, hắn xấu hổ cười cười, nói khẽ: “Làm đau em à?”
Tần Thanh lắc đầu, với lấy khắn tắm quấn người, tuy cùng Trương Dương yêu nhau nhiều năm, nhưng cô ta vẫn không quen để thân hình trần truồng trước mặt hắn.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tần Thanh gắt: “Nhìn cái gì? Có phải là chưa được nhìn thấy bao giờ đâu?”
Trương Dương cười ha hả.
Tần Thanh nhéo tai hắn một cái, Trương Dương muốn kéo cô ta vào, nhưng Tần Thanh đã dịch ra xa, nói: “Đừng làm loạn nữa, cái bồn tắm này quá nhỏ, nước tràn cả ra ngoài rồi, lát nữa không khéo lại có lụt đó, nhân viên phục vụ tới hỏi thì phiền.”
Trương Dương nói: “Sợ cái? Hai phó thị trưởng chúng ta thảo luận công tác, họ quản được à?”
Tần Thanh quần xong khăn tắm, lại dùng khăn lau tóc ướt, nói với Trương Dương: “Anh nhanh lên một chút, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm đi giúp đỡ người ta đó.”
Trương Dương nói: “Anh ngâm thêm một lát đã!”
Tần Thanh đi ra, lại nghe thấy thằng ôn này nói vọng từ đằng sau: “Vương Hoa Chiêu bảo anh làm phù rể cho gã, em nói xem, với vẻ đẹp trai này của anh là đứng cạnh gã, há chẳng phải là cướp hết cả phong đầu của gã ư?”
Tần Thanh cười nói: “Được rồi, anh đừng tự thổi phồng mình nữa, nói dễ nghe thì là đánh giá cao mình, còn nói trắng ra thì là tự sướng!”
Trương Dương thở dài, nói: “Vì sao khi anh nói thật thì luôn không có ai tin nhỉ?” Cảm giác nước đã man mát, hắn xả thêm nước nóng, có thể là vừa rồi đại chiến một trận với Tần Thanh, lúc này hắn cảm thấy sướng khoái hơn nhiều, tà hỏa tích tụ trong cơ thể nhiều người đã hết sạch, xem ra còn người ta cần phát tiết đúng định kỳ. Một lúc sau không nghe thấy động tĩnh của Tần Thanh, Trương Dương gọi với ra.
Bê ngoài không có tiếng trả lời, xem ra Tần Thanh đã ngủ rồi. Trương đại quan nhân từ trong bồn tắm mò ra, lau người rồi quấn khắn tắm bước ra.
Bên ngoài đèn chùm ở đầu giường được bật lên, Tần Thanh mặc nội y màu đen, trên đôi chân thon dài gợi cảm đến mức khiến người ta tức thở đi một đôi tất đen, ngọc thể trắng nõn, đường cong linh lung uốn lượn, cực kỳ dụ người. Hô hấp của Trương đại quan nhân lập tức biến thành nặng nề, phó thị trưởng Tần ăn mặc thế này căn bản là đang khảo nghiệm ý chí cách mạng của hắn. Ý chí cách mạng của Trương Dương vốn đã chẳng ra làm sao, đối diện với phó thị trưởng Tần ăn mặc nóng bỏng, suýt nữa thì phun cả máu mũi, hắn giống như một con hổ đói lao tới đè lên người Tần Thanh, hai mắt của Tần Thanh vũ mị như tiết ra nước, ánh mắt lấp lánh, nũng nịu nói: “Mua vì anh đấy, có thích không?”
Trương đại quan nhân chỉ ra sức gật đầu, vui đến nỗi không biết phải nói gì.
Tần Thanh ôm lấy mặt hắn, nói khẽ: “Cả đời này em chỉ mặc cho anh xem thôi.”
Đêm xuân ngắn ngủi, sáu giờ sáng Trương đại quan nhân bị điện thoại của Vương Hoa Chiêu đánh thức, hắn nhìn số di động rồi tiện tay tắt luôn, ôm lấy thân thể của Tần Thanh chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng điện thoại lại vẫn quật cường đổ chuông.
Tần Thanh vỗ vỗ tay hắn, nói khẽ: “Bắt máy đi, nói không chừng có chuyện gấp đấy.”
Trương Dương thở dài, liền nhấc điện thoại, ở đầu kia Vương Hoa Chiêu rõ ràng có chút nôn nóng rồi: “Trương Dương, cậu không phỉa là giận tôi đấy chứ! Hôm nay là ngày trọng đại của tôi, ngàn vạn lần đừng có bỏ bom tôi đó.” Vương Hoa Chiêu còn cho rằng bởi vì tối qua Trương Dương có xích mích với đám cán bộ từ Lam Sơn tới, cho nên giậnluôn cả gã.
Trương Dương cười nói: “Ai thèm giận cậu? Tôi có phải là người nhỏ nhen vậy không?” “Sáu giờ rồi, xe sắp tới rồi.”
Trương Dương nói: “Đừng gấp, tôi tới dưới nhà cậu rồi.” Thằng ôn này đúng là nói dối không biết ngượng.
Vương Hoa Chiêu thở phào.
Trương Dương gác máy, Tần Thanh không nhịn được liền bật cười: “Anh sao không nói nổi một câu thật thà nào thế!”
Trương đại quan nhân cười bảo: “Chẳng lẽ em bảo anh nói với gã rằng tôi đang tiếp phó thị trưởng Tần ngủ, đừng làm ảnh hưởng chuyện tốt của chúng tôi à?”
Tần Thanh tức giận cắn một miếng lên vai hắn, dang tay ra ôm lấy thân thể Trương Dương, nói: “Có tin em khiến anh không đi đâu được không?”
Trương Dương nói: “Anh tin, nhưng anh lại không sợ!”
Tần Thanh cảm thấy chỗ đó của thằng ôn này lại có xu thế ngóc đầu dậy, sợ đến nỗi vội vàng buông tay ra: “Em sợ anh rồi, anh đi mau đi, chuyện đã đáp ứng người ta thì phải làm, Vương Hoa Chiêu đợi anh làm phù rể kìa.”
Trương Dương lúc này mới quyến luyến không nỡ rời xa bò dậy, tắm rửa mặc quần áo xong, thấy Tần Thanh mặc quần ngủ màu trắng, tóc xõa tung, lộ ra vẻ đẹp vô cùng, liền bước tới hôn môi Tần Thanh một cái.
Tần Thanh nói: “Đi đi, đợi lát nữa em cũng tới!”
Trương Dương gật đầu, lúc này mới chịu chia tay với Tần Thanh.
Đi tới khu nhà Tích Thúy, thấy ở ngoài cửa đã dán đầy chữ hỉ, nhà Vương Hoa Chiêu cũng có không ít người tới, lúc này cũng đang túm năm tụm ba xem náo nhiệt. Đã sắp tới giờ rồi, Vương Hoa Chiêu đứng ở trên ban công nhìn thấy Trương Dương, gã gân cổ lên hét: “Trương Dương, cậu cuối cùng cũng tới rồi.”
Trương Dương mỉm cười vẫy tay với gã, thấy xe cưới vẫn chưa tới, thầm nghĩ cậu gấp cái gì? Giống như cả đời này chưa kết hôn vậy. Mà cũng khó trách, chuyện còn chưa tới với mình, hắn đương nhiên là không gấp rồi.
Trương Dương vừa vào nhà Vương Hoa Chiêu thì mấy cán bộ của Lam Sơn bọn Ngô Minh cũng tới. Hề Thiếu Văn nhìn thấy Trương Dương thì trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố cười, nói với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, hôm qua ngại quá, tôi uống nhiều, có chỗ nào đắc tội thì anh bỏ quá cho.
Trương Dương cười ha ha, cũng không so đo với gã, mỉm cười nói: “Ai cũng có lúc uống nhiều, hôm qua tôi thật sự là không uống nổi, để hôm nào có cơ hội tôi nhất định sẽ cùng cục trưởng Hề uống vài chén.” Hai người đều mắng đối phương hư ngụy, nhưng ngoài mặt thì lại không điểm phá, người trên quan trường ai cũng giả dối được.
Ngô Minh cười nói: “Phó thị trưởng Trương, hôm nay cậu làm phù rể của Hoa Chiêu đúng không? Sao lại mặc thế này?” Y vừa nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương mặc quần áo thể thao, chân cũng đi giày thể thao, cách ăn mặc này rõ ràng là không được vào nơi thanh nhã rồi. Vương Hoa Chiêu gãi đầu, nói: “Tôi về nhà lấy Âu phục cho cậu!”
Trương Dương cũng cảm thấy có chút ngài ngại, người ta dẫu sao cũng kết hôn, mình mặc như thế này đích xác là có chút không phải, ít nhất thì cũng không đủ tôn trọng đối với Vương Hoa Chiêu, nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm làm phù rể, Vương Hoa Chiêu lúc trước cũng không nhắc hắn, Trương Dương nhìn thân hình của Vương Hoa Chiêu, lắc đầu nói: “Hoa Chiêu, cậu đừng đi, cậu có lấy tôi cũng không thể mặc được!”
Vương Hoa Chiêu có chút lo sốt vó lên rồi: “Vậy thì làm thế nào bây giờ?”
Trương Dương mỉm cười nhìn Ngô Minh, nói: “Phó thư ký Ngô, hay là hai chúng ta đổi quần áo đi!”
Ngô Minh hôm nay mặc tây trang đi giày da, y bình thường cũng rất chú trọng hình tượng, bộ Âu phục này là đồ Pierre Cardin mà người ta tặng cho y, cà vạt thì là của Goldlion, giày là da cá sấu, y cũng biết hôm nay lãnh đạo tỉnh thành phố tới nhiều, cho nên mới thay mới từ ngoài vào trong, y muốn lưu lại một hình tượng đẹp cho các lãnh đạo, nghe thấy lời Trương Dương Ngô Minh trong lòng giật thót, y ở sâu trong lòng là không tình nguyện, quần áo trên người mặc còn chưa được một tiếng, ai ngờ lại bị thằng ôn này nhìn trúng, có điều ở trước mặt Vương Hoa Chiêu, Ngô Minh cũng không thể cự tuyệt, y cười nói: “Được, hai chúng ta cũng cao tương đương nhau, mau thay đi, ngàn vạn lần đừng làm lỡ đại sự của Hoa Chiêu!”
Thế là Ngô Minh và Trương Dương liền vào phòng thay quần áo, y vốn là cởi tây phục xuống, nhưng Trương Dương cũng không có áo sơ mi, Ngô Minh bất lực, trừ áo may ô và quần sịp ra, tất cả quần áo còn lại đều đổi cho Trương Dương, Trương Dương đi giày da của y rồi giậm giậm cái xuống đất, thực sự là rất vừa, thằng ôn này quay lại nhìn Ngô Minh mặc quần áo thể thao, sao thấy thằng cha này thiếu hẳn tinh khí thần của mình nhỉ. Trương Dương cười nói: “Phó bí thư Ngô, ông có bị hôi chân không?”
Ngô Minh trong lòng mắng thầm hắn cả ngần lần, ngoài miệng thì vẫn nói: “Sức khỏe của tôi rất tốt!”
Trương Dương cười nói: “Xem ra ông rất ưa sạch sẽ!”
Ngô Minh thầm nghĩ, chả lẽ lại không phải vậy à, ta vốn là rất sạch sẽ.
Trương Dương mặc tây phục xong, liền đi ra ngoài phòng kách. Vương Hoa Chiêu bật cười, chạy tới giúp Trương Dương chỉnh lại cà vạt, lúc này phía Lam Sơn lại có người tới, bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương và thư ký của Tần Thanh Thường Hải Tâm cùng tới, Thường Hải Tâm là đại biểu cho cha mình tới dây. Thường Tụng gần đây tâm tình không vui, mượn cớ sức khỏe không tốt, không tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, có điều lễ số thì vẫn phải chu toàn, bảo con gái mình, Thường Hải Tâm đại biểu mình tới dự.
Chu Vũ Dương thân là bí thư thị ủy vốn không cần phải tham gia hôn lễ của một cục trưởng nông nghiệp, nhưng bố vợ của Vương Hoa Chiêu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu, y cho dù có bận hơn nữa cũng phải tới.
Trương Dương mặc bộ tây phục này của Ngô Minh thực sự là hợp tới cực điểm, giơ chân nhấc tay đều lộ ra vẻ anh tuấn tiêu sái, ít nhất thì bộ quần áo này mặc lên người hắn cũng thích hợp hơn là mặc trên người Ngô Minh.