Chương : Sâu cạn ()
Cha của Đổng Lệ Na nói: “Điều này cũng nhờ đảng và quốc gia đã bồi dưỡng cho Lệ Na chúng tôi, nhờ có sự quan tâm của lãnh đạo thành phố đối với chúng tôi, nhờ có sự bồi dưỡng của huấn luyện viên...” Y cũng tính là người từng trải, một loạt những lời khách sáo được nói ra.
Trương Dương mỉm cười, trong lòng thì cảm thấy người này có chút hư ngụy, chờ y nói xong, Trương Dương bảo: "Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi thích đi thẳng vào vấn đề, sang năm Nam Tích chúng ta sẽ đứng ra tổ chức vận động tỉnh lần thứ mười hai, các vị biết chứ.
Cha mẹ của Đổng Lệ Na gật gật đầu.
Trương Dương nói: “Mục đích mà chúng tôi hôm nay tới đây là có hai việc, một là muốn mời Đổng Lệ Na đảm nhiệm đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh lần này, hai là mời cô ấy tới tham gia thi đấu lần này, giành lấy huy chương vào cho Nam Tích cho chúng ta.”
Cha của Đổng Lệ Na cười nói: “Chủ nhiệm Trương, Lê Na hiện tại là dội viên của đội tuyển quốc gia, nhiệm vụ thi đấu rất nặng nề, bình thường thật đúng là không bao nhiêu thời gian, ngay cả chúng tôi là cha mẹ mà muốn gặp mặt nó cũng không dễ dàng.”
Trương Dương nói: “Tháng mười năm sau vận hội tỉnh mới bắt đầu, đến lúc đó nếu như thời gian thi đấu của tỉnh và quốc gia có xung đột, khẳng định chúng tôi sẽ không miễn cưỡng cô ấy tham gia, tất cả phải lấy vinh dự của quốc gia làm trọng, đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh chỉ là hỗ trợ tuyên truyền, không tốn nhiều thời gian của cô ấy, chỉ cần tranh thủ lúc nhàn rỗi giúp chụp ảnh tuyên truyền hình tượng, điều này rất có lợi cho quê nhà, cũng có lợi để làm tăng danh tiếng của cô ấy, xây dựng hình tượng cũng là lợi ích, các vị cảm thấy thế nào?”
Cha của Đổng Lệ Na không nói gì, lấy một bao thuốc ra, rút một điếu đứa cho Trương Dương, Trương Dương xua tay, hắn không hút thuốc lá.
Lý Hồng Dương cũng không hút thuốc lá, gã cười nói: “Lão Đổng à, chủ nhiệm Trương đã tự mình tới đây, đủ thấy Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi có thành ý, là một thị dân của Nam Tích, anh cũng nên hỗ trợ cho Nam Tích!”
Mẹ của Đổng Lệ Na nói: “Hai vị chủ nhiệm, lão Đổng nhà chúng tôi rất thành thật, ông ấy không nói cũng là vì ngại, các anh mời con gái tôi đảm nhiệm đại sứ các ngươi, trả cho nó bao nhiêu tiền?”
Cha của Đổng Lệ Na cố làm ra vẻ nói: "Nói cái gì vậy? Đúng là đàn bà, không hiểu chuyện gì cả." Trương Dương nói: "Chúng tôi nghĩ tới tình huống cụ thể để quyết định một phương án, chúng tôi định lấy ra hai vạn đồng làm thù lao đại diện hình tượng,
Cha của Đổng Lệ Na rút thuốc ra hút, nói: “Tiền thì chúng tôi cũng không quan tâm, nhưng con gái nhà chúng tôi dù sao cũng là quán quân thế giới, thương gia muốn tìm nó làm đại diện chen nhau đến vỡ cả đầu, nếu lần này nhận hai vạn đồng, vì sao người ta sẽ nhìn nó như thế nào, thế không phải là tự hạ thấp giá trị của mình ư?”
Lý Hồng Dương cũng nghe không nổi nữa rồi: “Lão Đổng, anh nghĩ lại cho kỹ đi, đây không phải là việc buôn bán, mà là cống hiến một phần lực lượng cho quê hương.”
Mẹ của Đổng Lệ Na nói: “Các anh đừng có nói với chúng tôi như vậy, những việc này chúng tôi cũng không hiểu, mà chúng tôi cũng không làm chủ được cho con gái, các anh đi tìm huấn luyện viên Dương đi, con gái tôi nghe lời ông ta nhất, ông ta nói thế nào thì cứ làm như thế.” Câu này khiến cho Trương Dương không biết nói gì thêm.
Trương Dương cũng hiểu rằng nói nhiều cũng vô ích, cùng Lý Hồng Dương rời khỏi Đổng gia, đi xuống lầu, Lý Hồng Dương thở dài nói: “Hiện tại mọi người đều quá coi trọng tiền, không có một chút tinh thần cống hiếu nào cả.”
Trương Dương nói: “Đây là thị lý muốn tìm đại sứ hình tượng, căn bản là gia tăng phí tổn vận tác cho chúng ta, danh tiếng của Đổng Lệ Na căn bản là không thể bằng Quan Chỉ Tình, chẳng bản là muốn làm cho hình thức thôi ư, hiện tại thì hay rồi, vừa há miệng ra là đòi mười vạn, tôi nói chung sẽ không cấp đâu, hai vạn thì còn được.”
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một người đi về phía này, chính là huấn luyện viên thể thao Dương Quảng Chí.
Dương Quảng Chí cũng đồng thời nhìn thấy bọn họ, y và Lý Hồng Dương quan hệ trước giờ không tồi, Trương Dương y cũng biết, nhưng đối với vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi Trương Dương này, y vẫn còn ôm oán niệm, bởi vì dậy ra không ít đệ tử quán quân, Dương Quảng Chí ở giới thể dục Nam Tích có địa vị rất cao, nhưng Trương Dương trong hội nghị động viên vận hội tỉnh, ở trước mặt mọi người mắng y một trận, còn đuổi y ra hỏi hiện trường hội nghị, Dương Quảng Chí cho rằng đây là một sự sỉ nhục lớn. Y đã quyết định, chỉ cần có cơ hội nhất định phải đòi lại công bằng, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt Ủy ban thể dục thể thao đến cầu y.
Lý Hồng Dương nói: “Quảng Chí, tới đúng lúc lắm, tôi và chủ nhiệm Trương đang muốn tìm anh đây.”
Dương Quảng Chí chậm rãi đi tới: “Hai vị lãnh đạo đại nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ngữ khí đầy vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn Trương Dương có vài phần đắc ý, thầm nghĩ, mày hôm nay cuối cùng cũng phải cầu đến tao rồi.
Lý Hồng Dương nói: “Chuyện gì thì anh còn không biết à? Chẳng phải là vì đồ đệ bảo bối của anh sao, Quảng Chí à, vận hội tỉnh sắp mở họp rồi, anh cho tôi một câu trả lời rõ ràng đi, đám đệ tử đắc ý của anh có mấy người tới?”
Dương Quảng Chí nói: “Còn sớm mà, anh gấp cái gì? Tôi cũng đang hỏi, chỉ cần có khả năng, tôi đương nhiên sẽ gọi họ về hết.”
Lý Hồng Dương nói: “Chuyện Đổng Lệ Na làm hình tượng đại diện thì thế nào?”
Dương Quảng Chí nói: “Không phải đã nói rồi sao?” Y cố ý nhìn nhìn lên lầu: “Cha mẹ cô ấy bảo sao?”
Lý Hồng Dương nói: “Người ta bảo con gái người ta nghe lời anh, anh nói gì thì Đổng Lệ Na sẽ làm theo.”
Dương Quảng Chí cười nói: “Trước đây khi tôi còn dậy cô ấy thì thế thật, nhưng giờ người ta giờ đã là quán quân thế giới rồi, lời tôi nói cũng không còn tác dụng.”
Lý Hồng Dương nói: “Quảng Chí à, anh biết là tài chính của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi có hạn, chuyện này anh ra chút sức đi, giúp nói một tiếng xem sao, anh xem Đổng Lệ Na có thể bớt chút phí đại diện không?”
Dương Quảng Chí nói: “Mười vạn đồng đã là giá hữu tình rồi, gần đây có một hãng danh tiếng muốn tìm cô ấy làm đại diện quảng cáo giày thể thao, trả cho cô ấy mười lăm vạn đó.”
Trương Dương mở miệng nói: “Chúng tôi chỉ có thể chi hai vạn, anh nói với cô ta một tiếng đi.”
Dương Quảng Chí lắc lắc đầu nói: “Hai vạn thì không có cửa đâu!”
Trương Dương nghe y nói vậy, không khỏi có chút bực mình: “Tôi nói này Dương Quảng Chí, anh khệnh cái gì? Anh đừng quên đây là Nam Tích, anh là một phần tử của giới thể thao Nam Tích.”
Dương Quảng Chí nói: “Tôi có nói là không phải đâu, mà anh cũng có phải là tìm tôi làm đại diện đâu, nếu tìm tôi, tôi không lấy một đồng, nhưng người mà anh tìm là Lệ Na, người ta là quán quân thế giới, giá trị con người sờ sờ ra đó kìa.”
Trương Dương cười lạnh nói: “Giá trị con người ư? Anh tưởng tôi không biết giá trị của họ à? Nếu cô ấy không phả là vận động viên xuất thân từ Nam Tích, tôi căn bản là không cần dùng cô ta đâu!”
Dương Quảng Chí nói: “Anh thích dùng ai thì dùng? Không phải là quán quân thế giới nước Mĩ cũng được anh mời tới rồi ư? Lệ Na không bớt cho các anh một phân tiền nào đâu!”
Trương Dương nói: “Anh quyết định được à?”
Dương Quảng Chí trừng mắt lên nhìn Trương Dương: “Tôi quyết định được, học sinh của tôi chính là giá này, một phân tiền cũng không thể thiếu!”
Trương Dương lắc lắc đầu, hắn lười chẳng buồn tiếp tục lý luận với Dương Quảng Chí nữa, vốn là hắn cũng không định mời người đại diện khác, là thị lý nghĩ tới ảnh hưởng chính trị nên bắt hắn làm vậy, hiện tại thấy Dương Quảng Chí không biết sâu cạn như vậy, càng kiên định quyết tâm không dùng Đổng Lệ Na của hắn, Trương Dương ném lại một câu: “Anh đừng hòng tiếp tục lăn lộn trong giới thể thao Nam Tích nữa!”