Chương : Cao thủ ()
Cuối năm ngoái, Cừ Thánh Minh ở trên đường cái nhìn thấy bốn gã vô lại trêu trọc phụ nữ, chủ nhiệm Cừ tức giận, vừa ra tay đã đánh ngã toàn bộ bốn tên vô lại, hai người trong đó còn bởi vậy mà phải vào bệnh viện, hiện tại Cừ Thánh Minh bị Trương Dương chọc giận, y muốn ra tay giáo huấn Trương Dương.
Từ một góc độ nào đó mà nói, phương thức công tác của Trương Dương và Cừ Thánh Minh có chút tương tự, đều là tôn sùng quyền đầu mới là đạo lý cứng rắn.
Trương đại quan nhân trong lòng hiểu rất rõ, người ta là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, mình chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, cấp bậc kém hơn nhiều, nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm cho ăn đòn rồi, nhưng hắn rất không vui, Cừ Thánh Minh ông có gì lợi hại chứ? Muốn đánh tôi ư, ông có bản sự đó không?
Nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh đương nhiên đều đứng ở phía Cừ Thánh Minh, có không ít người biết Trương Dương cũng đánh giỏi, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều biết Cừ Thánh Minh đánh nhau giỏi, người ta xuất thân là vận động viên võ thuật, quán quân toàn năng hai lần, đó là hàng thật giá thật. Dân tâm hướng bối, tất cả nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao đương nhiên ủng hộ chủ nhiệm của bọn họ, nhất là biết cậu thanh niên này chính là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, cả gan làm loạn bán đấu giá quyền rước đuốc, thằng ôn này không ngờ còn tới cửa chọc giận Cừ Thánh Minh, thế không phải là tự muốn ăn đòn ư?
Cừ Thánh Minh đứng dậy, giống như tháp sắt đứng sừng sững ở đó, uy phong lẫm lẫm hậm hực nhìn Trương Dương.
Trương Dương thấy cũng rất thú vị, lão già này là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, nhưng một lời không hợp đã muốn ra tay với mình, xem ra tố dưỡng chính trị của Cừ Thánh Minh so với mình cũng không cao hơn bao nhiêu.
Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Cừ, quân tử động khẩu không động thủ, cấp bậc của ông cao hơn tôi, tôi không chấp nhặt với ông.”
Cừ Thánh Minh nổi giận nói: “Hôm nay tôi kiểu gì cũng phải đánh cậu bay ra khỏi đây.” Y lao lên muốn túm cổ Trương Dương, Cừ Thánh Minh rất tức giận, có điều y cũng không phải muốn đánh cho Trương Dương một trận, chỉ muốn túm cổ Trương Dương ném ra khỏi văn phòng mà thôi.
Trương Dương thân thủ thế nào chứ, há có thể để y dễ dàng tóm được mình, hắn lui ra sau một bước, Cừ Thánh Minh tóm hụt, tức giận nói: “Cậu không ngờ dám đánh trả ư?”
Trương Dương trong lòng thấy buồn cười, tôi đã động thủ với ông đâu, nếu động thủ thì ông đã sớm đo ván rồi. Hắn cố ý thở dài nói: “Không cần ông phải ném, tôi tự đi, không ngờ tác phong làm lãnh đạo của ông lại dã man như vậy.”
Cừ Thánh Minh lại tiến lên trước muốn bắt lấy hắn, Trương Dương sớm đã có chuẩn bị, lại tiếp tục lui về phía sau.
Nơi này dù sao cũng là Ủy ban thể dục thể thao, trong nhiều nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao như vậy cũng không thiếu người hiếu sự, có hai thằng ôn nhìn thấy chủ nhiệm Cừ muốn động thủ với Trương Dương, đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ lãnh đạo, bọn họ từ phía sau xông lên một trái một phải muộn kẹp lấy Trương Dương, khiến hắn không có đường thối lui.
Trương đại quan nhân đã sớm cảm thấy được động tĩnh ở phía sau, hai tay giật một cái, khuỷu tay cứng như sắt thép hung hăng đánh lên ngực hai tên muốn đánh lén, hai tên đánh lén rên lên một tiếng, ôm ngực đau đến nỗi cúi người xuống, Trương Dương rất căm tức hành vi đánh lén của hai người này, lần này xuống tay hơi nặng, cũng đủ khiến hai người đau đớn nửa tháng.
Đám nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao nhìn thấy đồng sự bị đánh, một đám đều nổi giận: “Quá đáng quá, không ngờ lại chạy đến Ủy ban thể dục thể thao để đánh người.”
Trương Dương nói: “Đừng có gán tội cho người khác, là bọn họ muốn đánh lén tôi, lãnh đạo thì tôi không dám đánh, nhưng cái đám tiểu lâu la một lòng muốn vỗ mông ngựa này tưởng tôi không dám đánh ư? Ai còn nói nữa thì tôi đánh luôn người đó.”
Cừ Thánh Minh nói: “Thằng nhóc, cậu cũng có gan đó, đi, chúng ta xuống lầu làm vài chiêu.” Y cũng đã nhìn ra, Trương Dương là người luyện võ, đối phó với người võ lâm đương nhiên phải muốn dùng quy củ trong chốn võ lâm, Cừ Thánh Minh tuy rằng là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, có điều khí giang hồ trên người vẫn rất nặng.
Trương Dương nói: “Ở trên địa bàn của ông, tất cả đều là người của ông, tôi không động thủ đâu, toàn là đổ oan cho tôi cả, tôi nếu không cẩn thận đánh ông bị thương, bọn họ kiểu gì cũng nói tôi thiện dùng võ lực với lãnh đạo? Tôi không chơi đâu, ông muốn gài bẫy cho tôi chui vào à.”
Cừ Thánh Minh nói: “Nhát gan!”
Trương Dương nói: “Không phải nhát gan, thật sự là sợ làm bị thương ông, ông già cả rồi, không chịu được giày vò đâu.”
Cừ Thánh Minh biết rõ Trương Dương đang dùng phép khích tướng, nhưn trong lòng vẫn không khỏi tức giận, lớn tiếng nói: “Đi, đi ra ngoài làm vài chiêu, bị thương tôi cũng không cũng không cậu.”
Trương đại quan nhân chính làcâu này của y, gật gật đầu nói: “Là ông bức tôi đấy nhé.” Hắn quay người rời khỏi văn phòng.
Cừ Thánh Minh đi theo, đám nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao đều đi theo, có náo nhiệt để xem, ai còn nguyện ý làm việc nữa.
Trương Dương không đi xuống dưới mà là dọc theo cầu thang đi lên trên, đi thẳng tới sân thượng.
Cừ Thánh Minh nói: “Đi đâu vậy?” Y tưởng Trương Dương sợ, nhưng rất nhanh liền phát hiện, Trương Dương không phải sợ mà là đi tìm địa điểm thích hợp để giao thủ.
Mục đích Trương Dương lựa chọn sân thượng là sợ người khác nhìn thấy, Cừ Thánh Minh dù sao cũng là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, nếu mình ở trước mặt mọi người đánh bại y, y khẳng định sẽ mất mặt, giữa hai người trong lúc đó sẽ kết mối thù truyền kiếp, Trương Dương muốn giáo huấn y một chút, nhưng lại vừa không muốn khiến y mất mặt, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có sân thượng là thích hợp nhất..
Cừ Thánh Minh nhìn thấy Trương Dương đi lên sân thượng, liền hiểu ra tất cả, y xoay người lại quát đám nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao: “Tất cả đều quay về là việc cho tôi, ai đi theo tôi sẽ xử lý người đó?” Những lời này vừa được nói ra, đám nhân viên công tác này quả nhiên không dám tiếp tục đi theo nữa, Cừ Thánh Minh rất có uy tín.
Cừ Thánh Minh đi lên sân thượng, lật tay đóng cửa lại, ở đây trừ y và Trương Dương ra, không có người nào khác có thể lên đây nữa.
Trương Dương chắp tay sau lưng đứng ở chính giữa sân thượng, mỉm cười nhìn Cừ Thánh Minh nói: “Chủ nhiệm Cừ, có chuyện gì mà không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện chứ? Sao cứ muốn động thủ, tôi nếu làm ông bị thương, chẳng phải là cũng bị người khác chê cười ư?”
Cừ Thánh Minh nói: “Thằng nhóc cậu bớt khích tướng tôi đi, tôi người nào mà chưa từng gặp chứ? Với chút thủ đoạn của cậu, muốn chọc tôi tức giận thì còn quá non nớt.”
Trương Dương nói: “Không muốn động thủ không được ư?”
Cừ Thánh Minh nói: “Không động thủ không được.”
Trương Dương nói Động thủ thì tôi không sợ, nhưng có một điều kiện."
Cừ Thánh Minh vừa chậm rãi bước về phía hắn vừa gật gật đầu nói: “Cậu nói đi.”
“Ông nếu thua tôi, ông sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi nữa.”
Cừ Thánh Minh không tin mình có thể thua hắn, y cười lạnh nói: “Cuồng vọng, có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?”
Trương Dương thấy phong cách làm việc của Cừ Thánh Minh cũng nóng tính như mình, hắn cười ha ha nói: “Tin, ông trong mơ đúng là có bản sự này.”
Cừ Thánh Minh tiến lên trước, khi chỉ còn cách Trương Dương không đến một thước liền ôm quyền nói: “Mời!”
Trương đại quan nhân thật sự không ngờ vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này trên người lại có khí vị đạo giang hồ nặng như vậy, cũng ôm quyền đáp lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cừ Thánh Minh đã ra tay rồi, đột nhiên hóa chưởng thành trảo, tóm về phía cổ họng của Trương Dương, đồng thời chân phải rướn lên, tấn công hạ bàn của Trương Dương.
Trương Dương thầm khen một tiếng hay, nhanh như tia chớp lui ra sau tránh một kích đột nhiên của Cừ Thánh Minh.
Cừ Thánh Minh nhìn thấy cú đánh bất ngờ của mình bị hắn né được, không khỏi thầm khen ngợi, không ngờ Trương Dương còn trẻ tuổi như vậy mà lại có thân thủ hay như thế, miệng thì nói: “Cậu sao lại lui?”
Trương Dương nói: “Ông là lãnh đạo của tôi, tuổi lại lơn hơn tôi nhiều, tôi phải nhường ông chứ.”
Cừ Thánh Minh hừ lạnh một tiếng, chân trái trược sang bên, làm ra tư thế đại bàng tung cánh, hữu chưởng nương theo sự xoay tròn của thân thể cấp tốc đánh vào ngực Trương Dương.
Trương Dương tựa hồ đoán chuẩn y sẽ ra tay như thế nào, thân thể trước khi Cừ Thánh Minh ra chiêu đã lui về phía sau, một chiêu này của Cừ Thánh Minh lại một lần nữa thất bại.
Cừ Thánh Minh trong lòng càng ngạc nhiên hơn, y luôn luôn cho rằng mình ở Bình Hải được coi là cao thủ võ lâm, nhưng hôm nay ở trước mặt Trương Dương mấy lần ra tay vẫn không chiếm được tiện nghi, nói trắng ra là một chéo áo cũng không chạm vào được, đây còn là dưới tiền đề người ta còn chưa ra tay, Cừ Thánh Minh không khỏi trở nên nôn nóng, may mà là ở trên sân thượng, nếu có người vây xem, nhìn thấy tình trước mắt, không biết sẽ còn nói ra những lời như thế nào, khi bắt đầu, y còn có lòng muốn nương tay, nghĩ rằng chỉ cần dậy bảo Trương Dương một trận, cho hắn biết lợi hại là được rồi, nhưng hiện tại nếu không toàn lực ứng phó, chỉ sợ phải thua ở trong tay thằng ôn này, vì thế Cừ Thánh Minh không còn suy nghĩ bảo lưu thực lực nữa, quyền cước giống như bão tố đánh về phía Trương Dương.