Chương : Cao thủ ()
Trương Dương thủy chung không ra tay, chỉ dựa vào bộ pháp linh hoạt né tránh qua lại, bất kể Cừ Thánh Minh ra tay như thế nào, hắn luôn có thể dễ dàng tránh thoát được, Cừ Thánh Minh càng lúc càng kinh hãi, y tập võ nhiều năm như vậy, gặp không ít cao thủ, nhưng chưa từng gặp ai lợi hại như vậy như Trương Dương, đối diện với sự công kích của y, người ta ngay vả tay cũng không thèm dùng, từ lúc ban đầu cho đến hiện tại thủy chung vẫn chắp tay sau lưng, để mặc cho y tấn công, còn Trương Dương mặt mày tươi cười nhàn nhã như đi bộ trong sân vắng.
Cừ Thánh Minh càng đánh càng cảm thấy không nắm chắc, càng đánh càng nóng lòng, y dồn Trương Dương vào một góc của sân thượng, muốn bức hắn phải ra tay, Trương Dương nhìn thấu tâm ý của Cừ Thánh Minh, khóe môi mỉm cười, đột nhiên thò tay ra, từ bên trong chưởng ảnh đầy trời chuẩn xác không lầm bắt đúng tay phải của y, tóm lấy mạch của y hơi dùng lực một chút, Cừ Thánh Minh chỉ cảm thấy nửa người tê cứng, thân thể bủn rủn vô lực, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn bị Trương Dương nắm giữ.
Trương Dương gầm nhẹ một tiếng, không ngờ nhấc bổng thân hình khôi ngô của Cừ Thánh Minh lên, ở giữa không trung quay một vòng tròn, Cừ Thánh Minh cảm thấy mình đã bay ra ngoài, hơn phân nửa người đều đã bay ra ngoài tòa nhà, trong đầu ong một tiếng, nghĩ thầm xong rồi, thằng ôn này thật sự muốn ném mình từ tầng năm xuống, tiêu đời rồi. Trương Dương đã quăng y một vòng, sau đó một lần nữa đặt xuống trên sân thượng, thả tay Cừ Thánh Minh ra, mỉm cười nhìn y, hai tay vẫn chắp sau lưng, giống như tất cả chưa hề phát sinh.
Trên lưng Cừ Thánh Minh đã đầy mồ hôi lạnh, y kinh hồn chưa định nhìn Trương Dương, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng chưa từ trong kinh hãi vừa rồi khôi phục lại.
Trương Dương mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Cừ, chúng ta không cần phải đánh nữa phải không?”
Cừ Thánh Minh sắc mặt rất khó coi, y luôn mồm đòi dậy dỗ Trương Dương, kết quả lai là bị thằng ôn này giáo huấn lại, y luyện võ công cả đời, nhưng ở trước mặt Trương Dương ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, thật vất vả lắm mới điều chỉnh lại được cảm xúc trong lòng, Cừ Thánh Minh thấp giọng nói một câu: “Cao thủ!”
Trương Dương đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy phía dưới vang lên hắn còi cảnh sát, hắn có chút khó hiểu nhìn nhìn Cừ Thánh Minh.
Cũng sửng sốt, y không báo cảnh sát mà, không nhịn được liền mắng: “Tên hỗn đản nào nhiều chuyện như vậy?”
Người tới là cục trưởng phân cục công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, kể ra cũng rất khéo, cũng không phải là người báo nguy, mà là y tới đây tìm Cừ Thánh Minh có việc muốn nhờ, y và Cừ Thánh Minh là lão bằng hữu nhiều năm, vừa tới Ủy ban thể dục thể thao thì nghe nói Cừ Thánh Minh cùng người ta lên sân thượng luận võ, Loan Thắng Văn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nghĩ thầm Cừ Thánh Minh này là cấp bậc gì rồi còn làm ra chuyện loại này, không biết ai xui xẻo lại bị y giáo huấn cho một trận đây, nhưng sau khi nghe ngóng nghe được là Trương Dương, Loan Thắng Văn lập tức ý thức được, lần này Cừ Thánh Minh xem như gặp đối thủ rồi, với thân thủ của Cừ Thánh Minh không nhất định là đối thủ của Trương Dương, cho nên Loan Thắng Văn kéo vang còi cảnh sát.
Trương Dương và Cừ Thánh Minh đều nhìn xuống phía dưới, Loan Thắng Văn cầm loa nói vọng nên trên lầu: “Xuống dưới hết đi, nơi này là cơ quan nhà nước, có vấn đề gì giao cho cảnh sát chúng tôi giải quyết.”
Cừ Thánh Minh cười cười lắc lắc đầu, nhớ tới cảnh vừa rồi thiếu chút nữa bị Trương Dương từ trên tầng năm ném xuống, trong lòng vẫn thấy toát mồ hôi lạnh.
Hai người rời khỏi sân thượng, Cừ Thánh Minh thấp giọng nói: “Chuyện vừa rồi...”
Trương Dương ngầm hiểu nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, tôi tốt xấu cũng là đảng viên cộng sản, đánh chết tôi cũng không nói.”
Cừ Thánh Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, y cũng là người ưa sĩ diện, vừa rồi tỷ thí trừ y và Trương Dương ra, không có người thứ ba nhìn thấy, chỉ cần Trương Dương không nói không nói người khác tất nhiên sẽ không biết. Hiện tại ngẫm lại Trương Dương lựa chọn sân thượng để luận võ là vì nghĩ tới mặt mũi của y, hiểu được nỗi khổ tâm của Trương Dương, Cừ Thánh Minh đối với Trương Dương không ngờ lại nảy sinh một tia hảo cảm, xem ra cậu thanh niên này cũng không phải là tệ lắm.
Trương Dương nói: “Chuyện rước đuốc ngài sẽ không hỏi nữa chứ?”
Cừ Thánh Minh nói: “Công tác là công tác.” Y cũng rất kiên trì.
Trương Dương nói: “Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi chỉ trông cậy vào việc bán đấu giá rước đuốc để kiếm chút tiền khởi động vận hội tỉnh, chủ ý là chúng tôi nghĩ ra, cũng là vì vận hội tỉnh, ngài không thể đuổi tận giết tuyệt được.”
Cừ Thánh Minh không nói gì, Loan Thắng Văn đã đi lên cầu thang.
Trương Dương không nói nữa, cười bảo: “Loan cục, ngài sao lại tới đây?”
Loan Thắng Văn nói: “Nghe nói có người to gan lớn mật, ở Ủy ban thể dục thể thao làm nhiễu loạn trật tự công tác, cho nên tôi tới đây bắt người.”
Cừ Thánh Minh thì nhìn ra Loan Thắng Văn là tới tìm mình, chứ không phải là làm nhiệm vụ, y cười nói: “Tìm tôi có việc gì à?”
Loan Thắng Văn gật gật đầu, nhìn thấy Cừ Thánh Minh đầu đầy mồ hôi, đã đoán ra được đại khái giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chắc là Cừ Thánh Minh không chiếm được tiện nghi gì, Loan Thắng Văn nói: “Hai người các anh chạy lên sân thượng giao lưu kinh nghiệm công tác à, kết quả thế nào?”
Cừ Thánh Minh mặt nóng bừng lên, Trương Dương giành nói: “Gừng càng già càng cay, bội phục!” Những lời này chẳng khác nào giúp Cừ Thánh Minh, Cừ Thánh Minh trong lòng không khỏi có chút cảm kích, lúc này y cảm thấy mình hôm nay đã quá đáng rồi, Cừ Thánh Minh nói: “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!”
Loan Thắng Văn nhìn thấy hai người không trở mặt, kết quả này khiến y rất vui mừng, y nói với Trương Dương: “Gan của cậu không nhỏ đâu, có biết chủ nhiệm Cừ trước dây là quán quân võ thuật toàn năng cả nước hai lần không hả?”
Trương Dương nói: “Hiện tại đã biết rồi.”
Cừ Thánh Minh không muốn dây dưa trong chuyện này nữa, nói với Loan Thắng Văn: “Lão Loan, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Loan Thắng Văn nói: “Chuyện công tác của cháu tôi.” Bởi vì Trương Dương cũng không phải là người ngoài, cho nên y cũng không có gì cố kỵ.
Cừ Thánh Minh nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, y cười nói: “Như vậy đi, chúng ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Loan Thắng Văn lắc lắc đầu nói: “Thức ăn ở căn tin các anh như thức ăn cho lợn ý, tôi không đi đâu.”
Cừ Thánh Minh nói: “Vậy đến Ngô Việt ở đối diện đi, hai người đi trước, tôi thay quần áo xong sẽ tới.” Quần áo trên người y đã ướt đẫm mồ hôi, không thể không không thay được.
Hai người Trương Dương và Loan Thắng Văn di tới Ngô Việt Nhân Gia ở đối diện trước, Ngô Việt Nhân Gia là Viên Ba mở, Trương Dương và Viên Ba là lão bằng hữu, hắn gọi điện thoại cho Viên Ba, Viên Ba lập tức gọi điện thoại cho Ngô Việt, bảo quản lí bên đó an bài, lại oán thán Trương Dương một hồi rằng đến Đông Giang không ngờ lại không báo cho gã, hẹn buổi tối tới Vọng Giang Lâu ăn cơm, bảo Trương Dương nhất định phải đến.
Trương Dương gác điện thoại, không khỏi cười khổ nói cười khổ nói: “Tôi làm việc thừa thãi rồi, Viên Ba bảo kiểu gì buổi tối cũng phải mở tiệc đón gió tẩy trần cho tôi, Loan cục, gã bảo tôi nhắn ông rằng ông nhất định phải đến.”
Loan Thắng Văn cười nói: “Tôi không đi được, tối nay đáp ứng cùng mẹ tôi chơi mạt chược rồi, hiếu sự phải làm trước, không gì quan trọng bằng ở cùng mẹ, cậu giúp tôi nói với Viên Ba một tiếng nhé.”
Trương Dương nghe thấy người ta phải tận tâm, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, gật gật đầu.
Hai người vào phòng ngồi, Loan Thắng Văn tùy tiện gọi vài món thức ăn, trong lúc chờ Cừ Thánh Minh, Loan Thắng Văn không khỏi hiếu kỳ nói: “Thằng ôn cậu sao lại dám đánh nhau với lãnh đạo trực tiếp thế?”
Trương Dương thở dài nói: “Hôm nay là tới báo cáo công tác với chủ nhiệm Cừ, thuận tiện muốn mời ông ta tới Nam Tích tham gia trận bóng đá ngôi sao, nhưng ông ta vừa thấy mặt liền bắt bẻ tôi, cãi nhau cả nửa ngày, là có ý kiến đối với việc tôi bán đấu giá rước đuốc, ông và ông ta có quan hệ tốt như vậy, nói giúp mấy câu đi, Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích chúng tôi hiện tại là lúc thiếu tiền nhất, bảo lão nhân gia ông ta giơ cao đánh khẽ đi.”
Đang nói chuyện thì Cừ Thánh Minh bước vào, y đổi sang quần áo thể thao, lúc này vẻ mặt tự nhiên hơn nhiều, đi tới giữa Loan Thắng Văn và Trương Dương rồi ngồi xuống, Loan Thắng Văn đưa cho hắn y một điếu thuốc lá, Cừ Thánh Minh châm thuốc, nói: “Gọi món ăn chưa?”
Loan Thắng Văn gật gật đầu nói: “An bài rồi, bữa trưa hôm nay do tiểu Trương mời khách.”
Cừ Thánh Minh nhìn Trương Dương một cái, trong ánh mắt đã không còn vẻ địch ý và phản cảm vừa rồi: “Đến chỗ tôi đương nhiên phải do tôi mời khách, sao có thể để tiểu Trương chi được.”
Trương Dương cười nói: “Luận cấp bậc tôi là cấp dưới, luận tuổi tác tôi là vãn bối, hơn nữa ông chủ ở đây là bạn của tôi, tôi ăn cơm cũng không tốn tiền.”
Cừ Thánh Minh nghe thấy vậy trong lòng vô cùng thoải mái, nghĩ thầm thằng nhóc Trương Dương cũng biết ăn nói, nhưng sao vừa rồi ở trong văn phòng lại bố láo như vậy? Người gặp luôn thích suy nghĩ nguyên nhân của người khác, y cũng không chịu nghĩ tới bản thân, nếu không phải y đối với Trương Dương có thái độ ác liệt như vậy, mâu thuẫn vừa rồi cũng sẽ không phát sinh. Cừ Thánh Minh cười nói: “Cậu mời tôi ăn cơm, chắc không phải là muốn tôi ăn bám cậu chứ.”
Trương Dương nói: “Tôi đâu dám nghĩ như vậy.”
Cừ Thánh Minh nói: “Cậu đừng quên, người đảng cộng sản chúng ta đều là giỏi về bóc đường ra còn đạn thì trả lại.”