Edit: Tiêu Tiêu
Bạch Tiểu Thần làm ổ trên cổ Bạch Tiêu, khóc không thể kiềm chế.
Oanh!
Trong nháy mắt, đám người bùng nổ.
Trong mắt mọi người hàm chứa kinh ngạc, khiếp sợ... cùng không dám tin!
Bạch gia thế mà muốn đem cháu ngoại bán cho Phượng Lâu? Còn muốn phóng hỏa thiêu hắn?
Bọn họ không hề biết, phu nhân Bạch gia chính là loại người nhẫn tâm như thế! Loại chuyện đánh mất đạo đức thế này cũng có thể làm được!
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Vu Dung tái xanh.
Nàng muốn bán hắn không sai, nhưng nàng phóng hỏa thiêu hắn lúc nào chứ?
Thân thể Bạch Tiểu Thần run một cái, có lẽ là bị Vu Dung gầm lên giận dữ mà dọa sợ, hắn lại rụt rụt vào trong ngực Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu càng thêm đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tiểu Thần: "Tiểu Thần Nhi không sợ, có cữu cữu ở đây, không ai có thể làm tổn thương ngươi, nói cho cữu cữu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Cữu cữu, ngươi sẽ bán Thần Nhi hả?" Khuôn mặt bẩn thỉu của Bạch Tiểu Thần hơi tái nhợt, ánh mắt tội nghiệp chăm chú nhìn Bạch Tiêu: "Thần Nhi sẽ rất ngoan rất nghe lời, đừng bán Thần Nhi có được không?"
Giờ khắc này, tâm Bạch Tiêu hệt như bị móng vuốt chộp lấy, hắn đau mà nhíu mày, giọng nói không ôn hòa như lúc trước.
"Yên tâm, cữu cữu sẽ không bán ngươi."
"Vậy Thần Nhi an tâm, " Bạch Tiểu Thần chậm rãi thở dài một hơi: "Lão bà này vừa rồi tự nhận là bà ngoại của Thần Nhi, bà ta muốn Thần Nhi tự nguyện đi Phượng Lâu, Thần Nhi không chịu, nghĩ muốn về với mẫu thân, bà ta lại nói trên đời này chỉ có ông bà ngoại mới có thể làm chủ cho ta, tìm mẫu thân cũng vô dụng."
Trong giây lát, ánh mắt khinh bỉ cùng căm ghét đồng loạt rơi vào người Vu Dung.
Dưới những ánh mắt này, toàn thân Vu Dung run rẩy, phẫn nộ chỉ vào Bạch Tiểu Thần: "Bạch Tiểu Thần, ngươi lại bôi nhọ ta, cẩn thận ta xé rách cái miệng của ngươi!"
Thân thể Bạch Tiểu Thần run một cái, đem đầu che trước ngực Bạch Tiêu.
"Cữu cữu, Thần Nhi thực sự rất sợ, vừa rồi Thần Nhi không muốn đi Phượng Lâu, bà ta đem Thần Nhi bắt lại, còn tuyên bố nếu Thần Nhi không nghe lời liền thiêu chết Thần Nhi."
Ngữ khí Bạch Tiểu Thần vô cùng đáng thương.
"Ban đầu Thần Nhi cho rằng bà ta uy hiếp, thế nhưng ai biết ban đêm thật sự cháy rồi, nếu không phải Tiểu Mễ mang Thần Nhi chạy nhanh, cữu cữu có thể không nhìn thấy Thần Nhi nữa."
Quả nhiên trong lòng Bạch Tiêu lại hối hận và áy náy, hắn hối hận vì đã đưa Bạch Tiểu Thần tới Bạch gia, áy náy không thể bảo vệ hắn thật tốt, để hắn phải chịu sự kinh hãi.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thần cảm nhận được cảm xúc nơi đáy lòng Bạch Tiêu, tay nhỏ gắt gao nắm lấy Bạch Tiêu.
Vì mẫu thân, trước tiên hắn phải để cữu cữu lo lắng một hồi, đợi sau khi trở về, hắn lại giải thích cho cữu cữu.
"Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy!" Vu Dung thực sự điên rồi, ánh mắt nàng mang theo sự điên cuồng, lớn tiếng hô: "Hắn là nhi tử của tiện nhân Bạch Nhan, khẳng định không phải thứ gì tốt! Hắn đây là vu hãm ta!"
Đối với lời này, đám đông khịt mũi coi thường.
Một đứa trẻ năm tuổi mà thôi, chẳng lẽ sẽ nói dối sao?
Còn nữa, đứa trẻ này đã bị dọa đến mơ hồ, lại có thể sửa ngôn từ mà nói dối sao?
"Bạch Tiểu Thần!"
Vu Dung phẫn nộ hét lớn một tiếng: "Rõ ràng ngươi để tiểu miêu kia cào ta, bây giờ còn vu hãm ta, ngươi có muốn mặt mũi nữa hay không?"
"Bạch phu nhân, " ba chữ này Bạch Tiểu Thần cắn răng nghiến lợi nói ra, hắn cười lạnh một tiếng: "Bạch phủ nhiều thị vệ như vậy, thực lực của ngươi cũng không kém, có thể bị một tiểu miêu cào sao? Ngươi cho rằng người khác sẽ tin?"
Vu Dung nghiến răng nghiến lợi: "Đó không phải con mèo bình thường, là một con yêu thú."