Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Vân Hiến nói muốn đưa hắn về, Hứa Tô không lay chuyển được cũng chẳng cự nự, nước mắt của hắn cạn rồi, tim cũng hoàn toàn trống rỗng, hắn đờ đẫn gật đầu, đi theo Phó Vân Hiến lên xe như cái xác không hồn.
Người dân cả con đường này đều kiếm sống bằng nghề buôn bán đồ phục vụ tang lễ, vàng mã, nguyên bảo, trước mỗi cửa hàng đều treo đèn lồng xếp rực rỡ sắc màu, nhìn từ xa giống như từng cây từng cây hoa nở rộ ngày xuân, nhưng chẳng nhìn đâu ra tươi đẹp, chỉ thấy hỗn độn lan tràn. Có lẽ vì sợ nơi này xui xẻo, dù là con đường ở khu trung tâm của thành phố S nhưng giá nhà xung quanh lấy nhà tang lễ làm tâm vẫn lẹt đẹt không thể tăng giá, các gia đình gần đó chỉ mong nhà tang lễ rời đi, cũng đã tới tòa thị chính kiến nghị mấy lần.
Bọn họ cũng tình cờ gặp một cuộc biểu tình như thế.
Có người đánh, có người đập phá, có người khóc lóc, có người kêu la, có người tức giận ném những thứ cướp được lên không trung, cả bầu trời như tuôn mưa, tất cả những giọt mưa đều là giấy thiếc lấp la lấp lánh.
Cho đến khi rời khỏi con đường ồn ã, Hứa Tô mới cảm nhận được cơn đau do trật khớp ngón tay, hắn lặng lẽ bẻ lại những khớp tay quái dị vặn vẹo, không nói một lời.
Phó Vân Hiến im lặng lái xe, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Sau đó Hứa Tô ngủ trên xe, ôm đầu gối cuộn mình trong ghế phó lái, vóc người mét bảy tám co ro lại còn một nhúm như sợ lạnh.
Phong cách lái xe của Phó Vân Hiến cũng giống cách làm việc của y, ngang ngược độc đoán, xe lao thẳng về phía trước, chẳng bao lâu đã tới Ôn Du Kim Đình. Y bế Hứa Tô vào cửa, như bế nàng dâu đặt hắn lên chiếc giường lớn thuộc về bọn họ.
Hứa Tô bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Phó Vân Hiến.
“Nghỉ ngơi đi.” Phó Vân Hiến cúi đầu hôn lên ấn đường của hắn, nói, “Khi nào em tỉnh thì chúng ta nói chuyện.”
Nói chuyện gì đây? Người đã chết rồi, còn nói gì nữa đây? Hứa Tô nghĩ mãi mà không rõ, cũng không hỏi gì nữa, hắn khép mắt lại giả vờ ngủ.
Môi lướt qua sống mũi thẳng của Hứa Tô rồi lại áp lên môi hắn. Phó Vân Hiến luồn đầu lưỡi ướt át nóng rực của mình vào trong miệng Hứa Tô, Hứa Tô cũng không từ chối. Nụ hôn của người đàn ông này rất tuyệt, nhưng sau khi hôn xong hắn đã hoàn toàn rệu rã, rúc người vào trong chăn, trông có vẻ như ngủ thật.
Phó Vân Hiến mặc nguyên áo nằm cùng hắn một lát rồi đứng dậy tới phòng làm việc, xử lý cuộc điện thoại của Hồ Thạch Ngân từ bên kia bờ đại dương.
Người bên cạnh vừa rời đi, Hứa Tô lập tức mở mắt, rèm trong phòng rất dày, rò rỉ một vài tia sáng từ bên ngoài khiến người ta không phân biệt được giờ là ngày hay đêm. Hứa Tô cố gắng xoay cổ tìm kiếm ánh sáng, ngẫm lại hiện tại và tương lai của mình, hắn vừa tỉnh táo lại vừa buồn ngủ, hắn tìm tới ánh sáng lại sợ hãi lúc này trần trụi dưới ánh mặt trời, đôi khi con người vẫn luôn mâu thuẫn như vậy.
Trong lúc bệnh tình của Cố Thiên Phượng đến giai đoạn nguy kịch, hắn vẫn cố gắng giới thiệu luật sư cho Bạch Mặc, nhưng Bạch Mặc đã hoàn toàn không để ý đến hắn nữa. Hứa Tô đặt mình vào hoàn cảnh người ta mà nghĩ, cảm thấy không trách được Bạch Mặc, nếu hắn và Bạch Mặc đổi vị trí cho nhau, hắn cũng sẽ lờ anh ta luôn, không những lờ đi mà còn muốn gặp lần nào đánh lần đó, đánh gãy hai chân mới bỏ qua.
Chuyện này cũng không đáng để trách Phó Vân Hiến, mẹ Hoàng vốn cáo buộc cố ý giết người, con gái duy nhất chết một cách không rõ ràng, tốt nhất là trực tiếp bắn chết Bạch Tịnh chôn theo Hoàng Thư Oánh, nếu là luật sư khác thì cũng là kết quả như vậy thôi.
Ai cũng có lý do, ai cũng có nỗi khổ, Hứa Tô nghĩ thêm, chỉ có bản thân là không thể tha thứ.
Hắn nhớ tới một chuyện. Trước kia Đường Dịch Xuyên từng đề cập với mình rằng luật sư ở khu vực phía Tây Bắc rất thiếu hụt, thi Tư pháp Quốc gia chỉ cần bằng C là được, hiện tại để hưởng ứng việc xây dựng “Một vành đai, Một con đường”, nhà nước tuyển dụng rộng rãi những nhân tài về luật để hỗ trợ khu vực phía Tây, điều kiện làm việc rất thoải mái, với kinh nghiệm làm việc ở hai văn phòng Quân Hán và Tĩnh Nhân của mình thì đến đó sẽ có thể được liên kết với trung tâm trợ giúp pháp lý địa phương, không cần phải tiếp tục đi theo luật sư khác làm công việc bàn giấy, hắn sẽ có cơ hội tự mình lên tòa.
Một vành đai, Một con đường, còn được gọi là Sáng kiến Vành đai và Con đường là một khuôn khổ cho tổ chức phát triển kinh tế đa quốc gia của Trung Quốc thông qua hai kế hoạch thành phần, “Vành đai kinh tế” trên đất liền và “Con đường tơ lụa” trên biển.
Hơn nữa việc này cũng rất có lợi cho lý lịch của mình, nếu sau này hắn còn muốn bước vào hệ thống kiểm sát thì sẽ có thể bù đắp những lỗi lầm đã phạm phải hồi đại học năm ba khi thẩm tra chính trị.
Lúc đó Hứa Tô chỉ mỉm cười, khéo léo từ chối ý tốt của Đường Dịch Xuyên, hắn chưa bao giờ thật sự nghĩ đến chuyện rời xa Phó Vân Hiến, thịt có thể rời xương, linh hồn bé nhỏ có thể rời được thể xác hay sao? Mười lăm năm về trước cha ruột hắn ăn đạn, từ đó đã buộc chặt hắn vào cùng một chỗ với người đàn ông này, buồn vui yêu hận của hắn, tất cả đều buộc chung vào một chỗ.
Nhưng giờ hắn phải rời khỏi y.
Suy nghĩ này sinh sôi phát triển rất nhanh, gần như bén rễ ăn sâu ngay lập tức, đôi mắt Hứa Tô trở nên linh hoạt hơn, hắn đứng dậy mở cửa một cách chuẩn xác trong bóng tối, lặng lẽ rời đi.
Hồ Thạch Ngân gọi điện tới là vì cuối cùng cũng đã điều tra rõ lai lịch của Đường Dịch Xuyên.
Câu đầu tiên ông ta dành để hỏi Phó Vân Hiến: “Cậu còn nuôi đứa con út của Hồng Triệu Long à?”
Phó Vân Hiến nói: “Hồng Linh đã sang Nhật du học, tôi chịu học phí và chi phí sinh hoạt, cũng đưa cho cậu ta một khoản tiền dùng để thuê người chăm sóc ông bố liệt nửa người của cậu ta.”
Hồ Thạch Ngân bật cười: “Tôi không ngờ là tâm địa của cậu lại lương thiện thế đấy.”
Phó Vân Hiến thật sự không cho rằng đây là thiện. Cái chữ “Thiện” này quả thực không khác gì “Ngu” đối với một luật sư, trước kia nghe thấy y sẽ bật cười, bây giờ nghe thì y sẽ tức giận, nhưng có nợ thì phải trả, sòng phẳng và công bằng.
Hồ Thạch Ngân thở dài: “Nếu cậu thật sự cảm thấy mình nợ nhà họ Hồng thì chuyện của Đường Dịch Xuyên sẽ khó xử lý lắm.”
Phó Vân Hiến nhíu mày: “Họ Đường có liên quan tới nhà họ Hồng à?”
Theo như suy đoán của Hồ Thạch Ngân, trước đây Đường Dịch Xuyên cũng sống trong khu ổ chuột, chẳng biết làm sao mà quen biết với Hồng Duệ, hai người phát triển tình cảm, sau đó lại nhận sự giúp đỡ từ Hồng Triệu Long để theo Hồng Duệ ra nước ngoài. Đường Dịch Xuyên xử lý đoạn quá khứ này rất sạch sẽ vậy nên không dễ để điều tra, ông ta cũng phải tìm hiểu rất lâu, suy cho cùng vẫn không có gì là tuyệt đối, một khi đã là chuyện từng xảy ra thì không thể có chuyện không tìm ra dấu tích.
Không khác mấy so với những gì y suy đoán, Phó Vân Hiến hoàn toàn không bất ngờ, hiểu rõ được sự căm hận không có lý do của Đường Dịch Xuyên đến từ đâu, y nhíu mày: “Chỉ là suy đoán thôi à?”
Chỉ là suy đoán thì đương nhiên không đủ, luật sư đều nói chuyện bằng chứng cứ, Đường Dịch Xuyên hành động cẩn thận, xử lý vụ án cũng gọn gàng, gần như không có bất cứ nhược điểm nào, vậy nên y cũng phải có bằng chứng xác thực để một nhát chí mạng.
Cúp máy, Phó Vân Hiến rời khỏi phòng làm việc và quay về phòng ngủ, khi đi cửa đóng, lúc này cửa chỉ khép hờ.
Y giật mình, cũng chợt hiểu ra.
Người đã đi rồi.
Phó Vân Hiến đẩy cửa, cũng chẳng bật đèn, y cụp mắt ngồi xuống bên giường, sờ lên nơi Hứa Tô vừa mới nằm ngủ, hơi ấm vẫn còn, có lẽ người chỉ vừa đi.
Tào Tháo “khi lên ngựa thưởng một nén vàng, khi xuống ngựa thưởng một nén bạc” cũng không giữ được Quan Vân Trường, Hạng Vũ từ biệt Ngu Cơ cũng chỉ còn lại đau đáu tiếc thương, Phó Vân Hiến không định đuổi theo kéo người về, y chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối.
Cho đến tận hôm nay, Phó Vân Hiến đã không còn nhớ được bản thân mình của mười năm về trước, cũng không nhớ rõ tiếng “Đại ca” từ miệng Hứa Tô biến thành “Chú” từ khi nào, y không hiểu tại sao một tiếng “người tốt” của Hạ Hiểu Phác lại khiến mình đùng đùng nổi giận, cũng không hiểu tại sao vì tiếng xưng hô hư vô mờ mịt này mà Hứa Tô đã giằng co quyết liệt với y suốt ngần ấy năm, nhớ lại quá khứ là bóp chết tương lai, hắn vốn phải thuộc về y, cả thể xác lẫn tâm hồn, tròn vẹn hoàn chỉnh.
Hôm nay y mới thử nghĩ lại.
Đã lâu quá rồi.
Bắt đầu từ khi liếm máu trên đao ở chỗ Hồ Thạch Ngân, khiến cho bọn chúng chó cắn chó, xâu xé lẫn nhau, một cái gậy sắt đã hủy hoại Hồng Triệu Long, cho đến “Luật sư tranh tụng án hình sự số ” thanh danh hiển hách hôm nay, thật sự đã lâu lắm rồi, lâu đến mức giờ y nhìn lại, đằng sau chỉ có một đường phủ kín bụi mù, thây người la liệt hỗn độn khắp mọi nơi.
Hết chương .