Hứa Lâm nơi Nhật Bản xa xôi không ngờ Phó Vân Hiến lại tới thăm mình.
Đầu tiên phải học tiếng trước, đối với một người không có kiến thức căn bản như cậu ta thì tiếng Nhật không hề đơn giản, nhưng được cái bản chất thông minh, cậu ta học rất nhanh.
Hứa Lâm luống ca luống cuống đón Phó Vân Hiến vào nhà, trước giờ cậu ta vốn là người cẩn thận, dọn dẹp nhà thuê rất sạch sẽ, không giống nơi ở của con trai.
Phó Vân Hiến ngồi xuống ghế, giương mắt nhìn quanh rồi nói, chỗ ở ổn đấy.
Hứa Lâm rót nước cho y, nói mình cũng theo dõi tin tức trong nước, biết y nhận vụ án của Hoàng Thư Oánh.
“Mời thầy.”
Hứa Lâm vừa mới bưng trà tới thì Phó Vân Hiến đã vươn tay nắm lấy cằm cậu ta, kéo mặt cậu ta lại gần mình, quan sát tỉ mỉ.
Y cố gắng tìm kiếm dáng vẻ thiếu niên mà bản thân y yêu tha thiết từ trên mặt đối phương, nhưng chẳng bao lâu sau đã thất vọng nhận ra, Hứa Lâm không giống Hứa Tô.
Có lẽ vì y chiều chuộng nâng niu nên Hứa Tô là dạng con trai xinh đẹp lại biếng nhác, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe khi tức giận, lúc cười lại cong như vành trăng non, hai chữ “xinh đẹp” không thích hợp để tả con trai, nhưng đặt trên người hắn lại thấy hợp lý vô cùng.
Trước đây hẳn là cố tình bắt chước, còn nghiên cứu cả kiểu tóc lẫn nét mặt nên mới cảm thấy giống, giờ tóc cắt ngắn đi, biểu cảm trên gương mặt cũng rắn rỏi lên theo cơ thể, không những không còn giống Hứa Tô mà còn khác hắn của Hứa Lâm ngày trước.
Bất chợt bị ngón tay Phó Vân Hiến chạm lên má, Hứa Lâm run rẩy cả người, ngay cả cầm tách trà trên tay cũng không nổi, có mấy giọt văng xuống mặt bàn.
“Hơi gầy.” Phó Vân Hiến buông tay, “Kiểu tóc đẹp đấy, rất hợp với cậu.”
“Vừa cắt ạ, cũng thoải mái hơn chút.” Hứa Lâm ngại ngùng cười, giơ tay sờ lên đầu mình.
“Vẫn gọi cậu là Tiểu Hứa vậy, quen rồi.” Phó Vân Hiến buông ly nước xuống, móc thuốc lá ra.
Hứa Lâm gật đầu: “Gọi gì cũng được ạ.”
“Ăn ở quen chưa?”
Hứa Lâm lại gật đầu, một mực nhẫn nhịn: “Đều ổn ạ.”
Phó Vân Hiến hỏi Hứa Lâm tình hình dạo này, Hứa Lâm cũng hỏi thăm y, biết rằng sau khi Phó Vân Hiến rời Quân Hán thì tạm thời không có ý định tự mở văn phòng riêng, tạm thời cứ treo tên ở một văn phòng luật sư khác, đối phương cầu mà không được, y thì thảnh thơi không phải lo nghĩ gì.
Đưa điếu thuốc lên miệng, Phó Vân Hiến lục túi nhưng lại không mang bật lửa. Hồng Linh vội vàng lấy bật lửa trong túi quần ra, cung kính dâng lên bằng hai tay.
Phó Vân Hiến hơi nhíu mày, y nhớ rõ cậu trai này không hút thuốc.
Giờ Hứa Lâm cũng không hút, nhưng người đàn ông này là con nghiện nên cậu ta luôn thủ sẵn bật lửa trong túi quần, như là vì chờ y tới.
Đốt thuốc, Phó Vân Hiến rít một hơi, nở nụ cười: “Không cần phải cung kính như vậy, cậu đã không còn là đệ tử của tôi nữa rồi.”
“Một chữ là thầy nửa chữ cũng là thầy,” Hứa Lâm căng thẳng, “Em còn… còn có thể gọi thầy là thầy không?”
“Không hận tôi à?” Phó Vân Hiến cắn thuốc, tùy tay lật sách bài tập trên bàn Hứa Lâm, y biết tiếng Nhật, mấy cái đơn giản vẫn đọc thành thạo.
“Không nói đến chuyện hận thù, vốn em và ba cũng không quá thân thiết…”
“Vậy thì khi nào học hành nên người rồi thì về nước giúp tôi đi.”
Phó Vân Hiến chỉ thuận miệng nói nhưng đôi mắt Hứa Lâm sáng rực, giống như vì sao được gió đêm đánh bóng, chỉ là vừa lóe lên xong lại vụt tắt, cậu ta lắc đầu liên tục: “Em không… Em không thể… Em như bây giờ đã tốt lắm rồi.”
Phó Vân Hiến cười cười, hoàn toàn không quan tâm: “Cũng tốt, tùy cậu làm gì thì làm.”
Không phải Hứa Lâm không muốn trở về bên cạnh Phó Vân Hiến, ngược lại cậu ta còn ngày nhớ đêm mong, quả thực cầu mà không được. Hiện giờ nơi cậu ta theo học cũng có những người đồng giới rất xuất sắc, bọn họ cùng chơi đùa với nhau, tứ chi thường xuyên tiếp xúc thân mật, nhưng tim cậu ta không có bất cứ cảm giác khác lạ nào, như thể cậu ta khác với anh mình, không phải gay bẩm sinh.
Hứa Lâm chưa từng thích đàn ông cũng chưa từng yêu phụ nữ, thời niên thiếu khi mà đáng ra nên chớm nở tình yêu thì đã bị Đường Dịch Xuyên mà mình coi như anh ruột ép cho cùng phải gánh mối thù giết cha thí anh trên lưng, áp lực quá nặng nề, ép cho người ta không thở nổi. Vậy nên trải qua buổi đêm trong làn đạn đó, cậu ta vừa kinh hãi vừa e sợ, mê man lại hoảng hốt, từ lâu đã không chắc chắn bản thân ôm tâm tư gì với Phó Vân Hiến, điều duy nhất mà cậu ta tin tưởng chính là bên cạnh người nọ có một Hứa Tô, là địa vị mà không một kẻ nào có thể lật đổ.
Vẫn có câu gặp lại chẳng bằng hoài niệm, tội gì mà lại để bản thân sa vào.
Phó Vân Hiến hỏi cậu ta: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Hứa Lâm hơi ngẩn người: “Tháng sau thì tròn hai mươi ba ạ.”
“Ngần ấy năm đã sống vì người khác,” Về tâm tư của cậu ta, có lẽ Phó Vân Hiến không biết, có lẽ là vờ như không biết, y gạt tàn thuốc, lại hít một hơi, “cũng may là giờ tỉnh ngộ còn chưa muộn, còn vài chục năm tốt đẹp nữa, cố mà sống vì mình đi.”
Hứa Lâm suy nghĩ về những lời này, im lặng không đáp.
“Hôm nay tôi tới đây một là để xem dạo này cậu thế nào, hai là muốn hỏi cậu một việc, cậu có thể không trả lời, nhưng đừng nghĩ đến chuyện lấp liếm với tôi, cái gì nên biết tôi đều đã biết rồi.” Phó Vân Hiến nhìn thẳng vào mắt Hứa Lâm, ánh mắt y như tấm lưới, giăng mắc kéo người ta bước vào.
Chờ một lát, Phó Vân Hiến hỏi: “Có phải người luôn giúp đỡ cậu che giấu thân phận là Đường Dịch Xuyên không?”
Trước khi rời khỏi thành phố S, Hứa Tô đặc biệt xin Hà Tổ Bình để ý tới vụ án của Bạch Tịnh. Sức khỏe của Hà Tổ Bình ngày càng yếu, mấy ngày trời đều truyền dịch trong viện, ông thở dài trên giường bệnh, nói là chuẩn bị kháng án, nếu sơ thẩm rõ ràng là tội nhẹ phạt nặng, dẫn đến sóng gió dư luận thì phúc thẩm sẽ sửa lại bản án hoặc là xét xử lại ở cấp cao hơn, như vậy mới có cơ hội.
Hà Tổ Bình tiếc người đệ tử mới thu, vẫn còn mong Hứa Tô ở lại đi theo mình xử lý vụ án, Hứa Tô giả vờ ngoan ngoãn nũng nịu gọi mấy tiếng “ông ơi”, dáng vẻ lanh lợi thông minh, cuối cùng cũng làm yên lòng ông lão.
Mãi cho tới tận ngày lên máy bay, Hứa Tô cũng không thấy Phó Vân Hiến, Văn Quân nói là y đi Nhật, sau đó lại đến nơi khác, hắn là có vụ án cần xử lý.
Không gặp cũng tốt, trạng thái tâm lý của bọn họ bây giờ mà gặp nhau thì chỉ đâm đối phương thêm đau, chẳng thà tách ra một thời gian, trao tất thảy những hỗn loạn và đọa đày hiện tại cho thời gian, rồi để nó xoa dịu một cách thỏa đáng.
Đường Dịch Xuyên không những móc nối xây cầu để Hứa Tô bước lên con đường tư pháp về Tây Bắc mà còn đích thân lái xe tiễn hắn ra sân bay – buộc phải thừa nhận cách trả thù này không quang minh chính đại, nhưng không khác gì tự tay đâm một dao lên ngực Phó Vân Hiến, cực kỳ hiệu quả.
Đường Dịch Xuyên rất chu đáo với Hứa Tô, môi trường tư pháp địa phương còn cần được cải thiện, nhân dân ở đây chất phác lại hung hãn, hắn xử lý vụ án sẽ phải hết sức chú ý, cũng phải tự bảo vệ bản thân.
Hứa Tô mấp máy môi định hỏi gì đó. Mấy ngày gần đây hắn nhìn thấy cuốn sách giáo trình mẫu của viện kiểm sát từ chỗ Văn Quân, nhận ra bản thân đã bị nam thần mà mình kính trọng ngưỡng mộ nhất lợi dụng, hắn đã vô tình bán đứng Hạ Hiểu Phác, tiện đà bán đứng cả Phó Vân Hiến.
Cuối cùng Hứa Tô không hỏi bất cứ điều gì. Hắn sẵn sàng hỏi, nhưng chưa chắc Đường Dịch Xuyên đã bằng lòng đáp, hắn hiểu được, mâu thuẫn vướng mắc giữa Đường Dịch Xuyên và Phó Vân Hiến không chỉ là mâu thuẫn giữa kiểm sát và luật sư, sự thật ấy có cả lưỡi cưa, khẽ chạm vào thôi là bị thương túa máu.
“Công tố Đường, anh và chú tôi…” Hứa Tô tự lắc đầu, nghiêm nghị nói, “Anh cũng bảo trọng.”
Hứa Tô ngồi máy bay ngược về phương Bắc. Hắn tới từ phía Bắc, khi đến thì tràn ngập tự hào, lại không ngờ rằng cuối cùng vẫn trốn về nơi còn xa hơn cả trước đây ở phương Bắc, như một tên lính đào ngũ không hơn.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có đôi khi thành phố này đen đúa mịt mờ, xi-măng cốt thép không có lấy chút nhiệt độ, áo mũ quá độ chỉnh tề cũng toát lên vẻ thờ ơ lãnh đạm.
Có đôi khi thành phố này lại ngập tràn hoa thơm liễu rủ, khiến người ta lóa mắt đắm say, lưu luyến quên về.
Dù sao thì vẫn phải về thôi. Hứa Tô thầm nghĩ, chờ đến khi bản thân hắn đã trở nên tốt hơn, chờ đến khi bọn họ đều đã trở nên tốt hơn, hắn sẽ trở về.
Hết chương .