Phản ứng dữ dội từ các luật sư trong vụ án Hán Hải cuối cùng cũng gây chấn động bên trên.
Bí thư Khương đang thị sát công việc ở thành phố S, phải tổ chức một cuộc họp tại chỗ.
Đối với việc luật sư lấy chữ ký rời tòa thậm chí còn những hành vi cấp tiến không đúng đắn khác, về cơ bản ý kiến xử lý chia ra làm hai nhóm, một nhóm cho rằng Ủy ban Chính trị Pháp luật Hán Hải quả thực thích làm lớn thích công to, mượn danh nghĩa phong trào nghiêm đả để tạo dựng thành tích cho địa phương, tất cả luật sư đồng loạt kháng nghị và khiếu nại không hẳn là không có lý.
Nhưng phần đông thì tỏ vẻ pháp luật đất nước sao có thể coi như trò đùa? Dù tòa án địa phương có sai nhưng vừa sai đã làm loạn lên vậy thì sau này làm sao giữ được uy nghiêm tòa án, đảm bảo được quyền lực tư pháp quốc gia về sau? Những không thể khuyến khích những động thái không lành mạnh như thế, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc.
Cả hai bên đều có cái lý và cân nhắc của mình, đây không đơn thuần là một vụ án ở Hán Hải, đây là chiến dịch trong lịch sử hệ thống luật pháp của đất nước.
“Tiểu Đường, tôi muốn nghe ý kiến của cậu một chút.”
Bí thư Khương đột nhiên hướng ánh nhìn qua Đường Dịch Xuyên vẫn yên lặng đứng sau nãy giờ.
Vụ án Hán Hải ồn ào huyên náo, thân là một công tố viên chuyên nghiệp tuyệt đối, Đường Dịch Xuyên dễ dàng phát hiện ra vô số điểm đáng ngờ trong vụ án, biết đây là một vụ án oan. Nhưng anh đã im lặng thành quen, cũng đã im lặng suốt một thời gian rất dài.
Lúc ấy Phó Vân Hiến nói gửi ảnh chụp chung của anh và Hồng Duệ cho bí thư Khương, tuy từ đó đến giờ mọi chuyện vẫn như bình thường, anh vẫn nhạy bén cảm giác được rất nhiều điểm đã không còn giống như trước nữa. Đúng là anh đã phụ lòng đề bạt bồi dưỡng của bí thư Khương, tuy bí thư Khương có vẻ như không để ý nhưng chắc chắn vẫn tồn tại khúc mắc.
Vào cái ngày cuối cùng gặp Hồng Linh, đối phương thắt ruột thắt gan khuyên nhủ nhưng anh nhất quyết không nghe, đến tận khi bí lối cùng đường, lại có thể tĩnh tâm suy nghĩ lại một chút.
Lúc này bí thư Khương hỏi ý kiến của anh, anh lại một lần nữa phải lựa chọn. Cân nhắc từ ý của số đông thậm chí bao gồm cả bí thư Khương, anh hẳn nên ủng hộ quan điểm thứ hai, hẳn là anh nên tranh thủ cơ hội này để châm ngòi thổi gió, tiếp tục đả kích Phó Vân Hiến cùng với đám luật sư không biết thân biết phận kia.
Đường Dịch Xuyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng:
“Vụ án Hán Hải chắc chắn là một sự kiện mang tính bước ngoặt trong lịch sử tư pháp đất nước ta, nhưng tôi không cho rằng đây là chiến dịch, không phân thắng bại thì không ngừng. Hai bên chiến tuyến là ai? Không lẽ là tòa án và luật sư hay sao? Tòa án và luật sư vốn là cộng đồng pháp luật duy trì sự công bằng tư pháp, nếu coi bọn họ là hai bên đối lập, cuối cùng sẽ chỉ nhận lấy kết quả mất cả chì lẫn chài, phụ lòng tin của nhân dân. Tôi tin vụ án này sẽ là một nhát cắt quan trọng trong sự nghiệp xây dựng hệ thống pháp luật, công an, viện kiểm sát và tòa án, với tư cách là các cơ quan tư pháp để duy trì an ninh quốc gia và ổn định xã hội, đương nhiên phải thiết lập quyền lực cứng nhắc, nhưng càng là người nắm quyền hành trong tay thì càng phải biết giữ mình. Quả thực vụ án Hán Hải thuộc dạng tình huống đặc thù, cơ quan tư pháp địa phương vi phạm pháp luật trước, luật sư tranh tụng án hình sự làm loạn sau. Kể từ sau Đại hội đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ , càng ngày càng có nhiều án oan được xét xử lại, tại sao chúng ta có thể đối mặt với những lỗi lầm trong quá khứ của mình mà lại không bằng lòng thừa nhận sai lầm hiện tại…”
Giọng của anh rõ ràng rành mạch, mạnh mẽ hùng hồn, cuối cùng anh nói, nếu cơ quan tư pháp của một quốc gia có thể tự sửa sai, tự động viên, đó mới là sự rộng lượng và ý trí của một quốc gia lớn.
Có lẽ lời anh nói mang chút tác dụng, có lẽ là không, có lẽ sẽ khiến đường làm quan của anh gặp trắc trở, cũng có lẽ sẽ làm anh lỡ mất cơ hội cuối cùng quật ngã Phó Vân Hiến.
Nhưng anh thấy thoải mái.
Sau khi Hà Tổ Bình chết, ban đầu có rất nhiều luật sư không phục trước việc Phó Vân Hiến trở thành tổng chỉ huy của vụ án Hán Hải.
Đương nhiên là sẽ có người không phục. Phó Vân Hiến nghiêm khắc ra lệnh cấm nhóm luật sư lấy chữ ký và đi biểu tình, ai làm vậy sẽ lập tức hủy bỏ quan hệ ủy thác với đương sự.
Bên cơ quan công tố cũng tỏ ý rằng họ đã giảm sáu tội danh truy tố cho thân chủ Cao Mông của Phó Vân Hiến, còn giảm mức độ phạm tội. Một đêm trước khi mở phiên tòa, đoàn luật sư đã tổ chức họp, có luật sư đau đớn kêu than: “Không thể để Phó Vân Hiến làm tổng chỉ huy được, ông ta chính là luật sư nhà quan, chính là Tống Giang, ông ta đang muốn chia rẽ nội bộ luật sư chúng ta!” Người nọ thậm chí đã làm xong cả bảng hiệu diễu hành.
“Vậy cậu lên đi?” Phó Vân Hiến thoải mái đáp, “Chỉ cần cậu thấy mình đủ khả năng là được.”
Đối phương im lặng, nhưng không khí vẫn căng thẳng như trước.
Thân chủ của Hứa Tô là người xếp cuối cùng trong danh sách bị cáo nên bình thường cũng không đến lượt hắn phát biểu, nhưng thấy không khí lần này quá tệ, hắn đành ra mặt hòa giải. Khác với vụ án Tưởng Chấn Hưng có Hà Tổ Bình đứng giữa, đúng là Phó Vân Hiến rất khó để đám người phái đối chọi này tin phục.
Tan họp, Phó Vân Hiến vừa ra khỏi cửa đã sa sầm mặt mày, y ném điếu thuốc xuống đất, nghiền nát dưới chân: “Sớm muộn gì cũng giết nó.”
Thật ra trên mạng còn bị chửi nhiều hơn, nhưng đại luật sư Phó chưa từng bị người nào chửi thẳng mặt như vậy, Hứa Tô chỉ có thể kiếm lời ngon ngọt khuyên can: “Ngài là sếp lớn mà, sao phải chấp nhặt mấy đứa luật sư tép riu làm gì.”
Lên xe, Phó Vân Hiến lập tức kéo người vào ngực mình: “Em tưởng tất cả chúng nó đều vì muốn xây dựng Trung Quốc pháp trị ở Hán Hải hay sao? Có ít nhất một phần ba trong số đó chỉ đục nước béo cò, kiếm danh kiếm lợi.” Lâu ngày gặp lại, y vẫn nhung nhớ ngày đêm cơ thể này.
“Ha ha, thầy em cũng nói vậy đấy.”
Hàn Kiện lái xe, Hứa Tô và Phó Vân Hiến ngồi sau. Bình thường cậu ta không bao giờ chen vào khi hai vị luật sư Phó, Hứa nói chuyện, cũng không dám. Chẳng hiểu tại sao hôm nay lại nói một tiếng, nhắc nhở Phó Vân Hiến là trong xe còn một người nữa đấy.
Phó Vân Hiến lại đưa thuốc lên, hỏi: “Hà Tổ Bình mất được nửa tháng chưa?”
Một Cố Thiên Phượng, lại một Hà Tổ Bình, Hứa Tô coi bọn họ là người thân nhất với mình, cảm giác tiếc thương vẫn còn đó: “Mười bảy ngày.”
“Lâu thật.” Phó Vân Hiến gác chân, mũi giày da đẩy vào lưng ghế lái của Hàn Kiện, lệnh cho cậu ta, “Về khách sạn, mau lên.”
“Vội thế làm gì?” Hứa Tô kinh ngạc, “Tối nay hẹn ai à?”
“Không.” Ngay trước mặt Hàn Kiện, Phó Vân Hiến thẳng thừng mở loa bass, “Về làm em.”
Trở lại khách sạn, Phó Vân Hiến rất gấp gáp, miễn hết tất cả những bước có thể lược bỏ, y bẻ ngược hai tay Hứa Tô ra sau lưng, áp hắn lên giường như phạm nhân.
“Em phải tắm đã.” Hứa Tô trực tiếp chống cự, nhưng không phải là không muốn bị y tiến vào, việc chống đối trước khi chịch cũng là một phần trong màn dạo đầu, mùi vị tuyệt không tả nổi.
“Đừng tắm, có chê em bẩn đâu.” Lửa tà bùng lên trong lòng Phó Vân Hiến, y dùng một tay đỡ lưng Hứa Tô, dồn lực vào nên nhấc bổng cả mông hắn lên, hai mép mông cùng với thung lũng bí ẩn nằm giữa hoàn toàn đối diện với mình.
Hứa Tô hừ một tiếng.
Phó Vân Hiến tách chân quỳ trên giường, tìm tư thế tiến vào dễ nhất rồi thúc dương vt đã cứng đến mức không chịu nổi vào giữa hai chân Hứa Tô, ra lệnh: “Đừng nhúc nhích, lát nữa kẹp chặt vào.”
Hắn nằm sấp trên giường đưa lưng về phía Phó Vân Hiến, chỉ cần cúi đầu là thấy được quy đầu khổng lồ nhô ra giữa hai chân mình.
Phó Vân Hiến lướt tay qua tấm lưng bóng loáng của Hứa Tô, dừng lại trước đầu ngực vểnh ra của hắn, xoa bóp mấy cái yêu thích không rời, rồi y với lấy ít gel bôi trơn ở đầu giường, trét lên hai ngón tay cắm vào lỗ sau. Cắm không quá sâu, chỉ vào chừng một đốt ngón tay, đảo mấy vòng nơi cửa huyệt non mềm, dần dần nong rộng.
Vách thịt bên trong vừa nóng vừa chặt, Phó Vân Hiến chỉ dùng ngón tay thăm dò bên trong đã cảm thấy không nhịn nổi nữa, hơi thở y dần trở nên gấp gáp, từng tiếng thở rót vào trong lỗ tai Hứa Tô.
Đã rất lâu rồi bọn họ không làm với nhau. Lúc trước còn bận rộn lo hậu sự cho Hà Tổ Bình cùng với chuẩn bị mở phiên tòa vụ Hán Hải nên vẫn không có cơ hội thân thiết với nhau. Hứa Tô bị chọc cho ngứa ngáy khắp người, hai mép mông nhảy dựng, dáng vẻ dâm đãng vô cùng.
“Sao còn chưa được?” Giọng Hứa Tô ấm ách, xem ra đã muốn lắm rồi.
Phó Vân Hiến cũng chẳng có lý do phải nhịn, hai tay vạch mông Hứa Tô ra, cắm dương vt cứng như ống thép vào cửa sau của hắn.
Nới lỏng còn chưa đủ, Hứa Tô không chịu được đau mà kêu lên một tiếng.
Phó Vân Hiến bị tiếng rên này thôi thúc dục vọng, y cúi người mạnh mẽ va chạm sau lưng Hứa Tô, dương vt đâm vào lút cán rồi lại rút ra gần hết, vô cùng thô bạo.
Đã lâu lắm rồi cơ thể không bị xâm phạm như vậy nên yếu đi nhiều, chưa thúc được mấy cái Hứa Tô đã không chịu nổi nữa, hắn khóc lóc kêu gào: “Đau đau đau, để cho em lên trên, được không, đau lắm…”
Ban đầu Phó Vân Hiến còn chê ồn ào, siết cổ bịt miệng hắn nhưng vẫn không đủ. Về sau lại thấy Hứa Tô thật sự khóc quá thảm nên cũng đau lòng, y rút dương vt ra, để cho hắn trèo lên cưỡi trên người mình.
Quay “Định mệnh là em” nhiều tập như vậy cũng không phải vô ích, nước mắt của Hứa Tô nói rút là rút hết, một khi được toại nguyện thì lập tức cười cong cả khóe mi. Hắn dạng chân ngồi trên người Phó Vân Hiến, đỡ thứ vũ khí thô dài kia nhắm thẳng vào cửa sau của mình, cẩn thận ngồi xuống, sau đó lại dè dặt cử động.
“Chưa ăn cơm à?” Đối phương cử động rồi nhưng Phó Vân Hiến không thấy đủ, bàn tay to lớn vung lên quất vào mông Hứa Tô như vung roi thúc ngựa.
“Xí, cẩn thận ông đây ép khô anh!” Hứa Tô ngồi xuống nhấp nhanh hơn, chưa kể khi dương vt thoát ra khỏi cơ thể, hắn còn cố tình kẹp hai mông bóp chặt rãnh quy đầu. Hắn biết Phó Vân Hiến thích như thế.
Phó Vân Hiến hài lòng. Y nằm ngửa ra sau, mặc cho đối phương ra sức nhấp lên nhấp xuống.
Đèn khách sạn vẫn nhấp nha nhấp nháy, có lẽ dây tóc đã cũ rồi, đã đến thời điểm le lói sắp hỏng. Hứa Tô vận động theo nhịp chớp tắt của ngọn đèn, khi đèn tắt thì không nín nổi nữa mà bắn tinh. Cả người như bị rút sạch xương, mềm oặt ngã xuống thân Phó Vân Hiến.
Trong bóng tối, Phó Vân Hiến vuốt xuống dọc theo đường eo, liên tục mơn trớn mông Hứa Tô, nghiêm nghị yêu cầu: “Cưng này, đẻ cho tôi một đứa đi.”
“Anh đi tìm đàn bà mà đẻ cho anh, ông đây không đẻ.” Mặc dù Hứa Tô đã mềm nhũn nhưng bắp đùi không hề thả lỏng, vẫn quắp chặt bờ hông vạm vỡ của Phó Vân Hiến. Một phần của Phó Vân Hiến còn nằm trong cơ thể của hắn, thứ nóng hầm hập đó vẫn chưa mềm lại, lấp đầy những khoảng trống trong cơ thể hắn. Hắn yêu mối liên kết khắng khít không một kẽ hở này phát điên.
“Không cần đàn bà, cũng không cần ai hết.” Phó Vân Hiến vuốt lên lỗ sau của Hứa Tô, “Chỉ cần em thôi.”
“Vậy anh hôn em đi, hôn cho em hài lòng thì em sẽ cân nhắc.” Hứa Tô cười tươi rói, rõ ràng là ăn nói hàm hồ nhưng nghe vẫn rất hưng phấn.
Cuối nụ hôn dài, Phó Vân Hiến ôm nghiêng người Hứa Tô, bắt đầu chiếm thế chủ động, điên cuồng rong ruổi.
Sau khi xuất tinh, Hứa Tô mệt mỏi nép vào người Phó Vân Hiến, ngực kề ngực, dương vt cạ lên nhau.
Ngực Phó Vân Hiến đẫm mồ hôi, cơ thể hoàn hảo cường tráng, làn da bóng loáng như quết mỡ.
Tiếng tim đập trong lồng ngực dồn dập lại nặng nề, Hứa Tô dán tai mình lên, lẳng lặng nghe một lát, sau đó nhổm dậy bật đèn đầu giường, nhìn vào mắt y mà nói: “Chú này, em thật sự may mắn lắm.”
Phó Vân Hiến cũng không khiêm tốn, nhéo lên cằm Hứa Tô: “Giờ mới biết đấy.”
“Không phải ý này.” Hứa Tô vui vẻ cười hì hì. Hắn lật người lại nằm ngửa trong ngực Phó Vân Hiến, tìm một tư thế để mình thoải mái nhất.
Hắn không giải thích tại sao lại cảm thấy bản thân may mắn với Phó Vân Hiến, nghĩ lại cũng thấy chẳng cần thiết.
Niềm khao khát và ước vọng thuở đầu trong cuộc đời hắn, cùng với người đàn ông mà hắn ái mộ khắc ghi, rốt cuộc cũng đã hòa vào làm một. Còn cái gì may mắn hơn nữa đây?
Đêm ấy, Phó Vân Hiến ngủ rất sâu, Hứa Tô cũng thấy yên bình. Nhưng chưa đến bốn giờ bọn họ đã phải dậy. Hai người tắm cùng nhau, sau đó mặc sơ mi, đeo cà vạt, sửa soạn bản thân chỉnh tề áo mũ.
Phiên tòa xét xử vụ án Hán Hải sắp bắt đầu, đây là vụ án đầu tiên mà hai người họ hợp tác cùng nhau.
Hết chương .