Trẻ như vậy mà lợi hại đến thế sao?
Ngô Phong Niên lập tức quay người muốn bỏ chạy.
Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng của Tần Lâm.
"Cho bọn họ đi, nhưng đâu cho ông đi".
Ngô Phong Niên dừng bước, mồ hôi lạnh túa ra như suối, ông ta quay đầu lại, siết chặt nắm đấm, mặt mày tái xanh.
"Tôi có thể không truy cứu chuyện này nữa nữa!"
Ngô Phong Niên nhượng bộ.
Con trai bị đánh đến tàn phế, ông ta lại nói sẽ không truy cứu nữa, đương nhiên là không dám đối đầu với Tần Lâm.
Tần Lâm cười lạnh: "Nhà họ Ngô các người không sai ở chỗ Ngô Phương và Ngô Cường".
"Các người sai ở chỗ chọn làm chó cho nhà họ Thư".
Tần Lâm bước từng bước đến trước mặt Ngô Phong Niên, từ trên cao nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói.
"Nếu đã thích làm chó đến vậy, tôi sẽ giúp ông toại nguyện".
Tay Tần Lâm vỗ lên vai của Ngô Phong Niên, đột nhiên, toàn thân Ngô Phong Niên như bị núi cao đè lên, ông ta lập tức quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống đất, cổ tay và đầu gối cùng lúc bị đau nhói.
Ngô Phong niên thảm thiết kêu mấy tiếng, xương cốt toàn thân đâu bằng hai vị sư phụ kia, một vỗ này của Tần Lâm đã khiến ông ta ngất đi.
Khi Ngô Phong Niên hoàng hồn, cổ chợt lạnh, chiếc xích chó lúc trước bị Tần Lâm đeo lên cổ.
Sắc mặt Ngô Phong Niên tái mét.
"Mày làm gì thế!! Mày dám làm thế với tao à, mày không sợ nhà họ Thư sao!"
Dám làm nhục ông ta đến vậy, Ngô Phong Niên tức giận đến nổ phổi, nhà họ Ngô dù sao cũng liên hôn với nhà họ Thư.
Ngô Phong Niên ông cũng là trợ thủ đắc lực của nhà họ Thư, nhiều sản nghiệp của nhà họ Thư đều do ông ta quản lý, Tần Lâm làm như thế với ông ta, rõ ràng là không coi nhà họ Thư ra gì!
Sự tức giận của nhà họ Thư là thứ mà anh có thể chịu được sao!
Tần Lâm cười lạnh: "Nhà họ Thư? Tôi sợ bọn họ không dám đến".
Tần Lâm quay người đi về phòng, khi đến cửa, anh dừng lại, rồi nói.
"Dì Phùng, về sau chó ăn gì, ông ta ăn cái đấy, nếu dám không nghe lời, dì có thể giết ông ta".
Lời Tần Lâm vừa dứt, Ngô Phong Niên run rẩy, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Tay chân bị Tần Lâm đánh gãy, nằm bò trên mặt đất, trên cổ đeo xích chó, dây xích gắn vào tường, nhìn từ xa trông ông ta trông giống một con chó thật.
...
Như thế này, Ngô Phong Niên bị Tần Lâm nuôi ở nhà như một con chó trông nhà.
Chẳng qua là dì Phùng lương thiện, không muốn đối đãi với ông ta như nhà họ Đường đối đãi với mình lúc trước, mỗi ngày đều cho ông ta ăn no, không đến nỗi chết đói.
Buổi tối nấu cơm cho Tần Lâm, bây giờ mặc dù trong nhà chỉ còn hai người bọn họ nhưng dì Phùng vẫn không thay đổi quy định cũ.
Thiếu gia ăn cơm, bà ấy vẫn đứng bên cạnh hầu hạ.
Nhìn thấy thiếu gia vẫn thích ăn sườn sốt chua ngọt, dì Phùng xúc động nói.
"Haiz, nhớ lúc trước thiếu gia, Chúc tiểu thư còn có Diệp tiểu thư, ba người thích nhất là ăn sườn sốt chua ngọt mà dì nấu, không biết bây giờ nhà họ Diệp sao rồi".
Tần Lâm đặt đũa xuống, nói.
"Dì Phùng yên tâm, mấy ngày nữa cháu sẽ đi tìm em Vãn Nhi".
Năm đó Tần Lâm có thể chạy thoát là nhờ có em Vãn Nhi, thu xếp ổn thỏa nhà họ Chúc, Tần Lâm đương nhiên phải đi tìm em Vãn Nhi rồi.
Hơn nữa, anh cũng đã nhờ Tôn Kiến Sơn đi nghe ngóng rồi.
Trước mắt cả nhà Diệp Vãn Nhi đều sống cuộc sống bình thường.
Bố của em Vãn Nhi, Diệp Long hiện nay không có công việc, mẹ Vương Mai làm phục vụ ở nhà hàng.
Còn Diệp Vãn Nhi lại làm ở phòng khám.
Mười năm trước, nhà họ Tần bị giết hại, Tần Lâm chạy thoát được đều nhờ vào em gái nhà họ Diệp cứu giúp.
Nhà họ Đường, nhà họ Chúc, nhà họ Diệp năm đó đều là gia tộc hạng hai sống dựa vào nhà họ Tần.
Hiện nay, nhà họ Chúc, nhà họ Đường mặc dù đều bị bài trừ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tồn tại, nhưng nhà họ Diệp...
Dù sao cũng là người năm đó cứu giúp Tần Lâm, nhà họ Diệp bị ảnh hưởng rất lớn, từ một gia tộc hạng hai trở thành một gia đình bình thường, thậm chí còn không bằng một gia đình bình thường.
Sáng sớm ngày thứ hai, theo địa chỉ mà Tôn Kiến Dân gửi, Tần Lâm đến phòng khám mà Diệp Vãn Nhi đang làm việc.
Tần Lâm mười năm trước mới mười hai tuổi, Diệp Vãn Nhi cũng chưa đến mười tuổi, hai đứa trẻ không hiểu chuyện người lớn, chỉ coi nhau bạn bè tốt, chơi cùng nhau.
Khi Tần Lâm xảy ra chuyện, Diệp Vãn Nhi không hề do dự mà giúp đỡ, nếu như năm đó không có cô bé lương thiện giúp đỡ, e rằng Tần Lâm đã sớm bị kẻ gian hại chết.
Không ngờ rằng, bởi vì ơn cứu mạng năm đó, thiên kim nhà giàu khi xưa đã trở thành một người làm đi làm thuê để kiếm tiền.
Nghĩ đến đây, Tần Lâm không khỏi cảm thấy áy náy.
Chẳng mấy chốc anh đã đến được phòng khám nơi Diệp Vãn Nhi làm việc.
Đây là một phòng khám tư nhân có quy mô không nhỏ, hơn nữa còn là phòng khám Đông y.
Bây giờ mặc dù ít người coi trọng Đông y nhưng vẫn có nhiều người tin vào Đông y, đặc biệt là một khi có tiếng tăm vang dội, người bệnh sẽ đến không ngớt.
Vậy nên kiểu Đông y quán như thế này thấy rất nhiều.
Trong Đông y quán có một cô gái dáng người yểu điệu đang tiêu trùng cho các dụng cụ như kim bạc.
Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm giống nhau, ước mơ thuở nhỏ đều một lòng muốn làm bác sĩ.
Tiếc rằng, vài năm trước khi Diệp Vãn Nhi thi đại học, cô ấy bị đuổi ra nhà họ Diệp, từ đó mất đi chỗ dựa.
Nhà họ Diệp vì chèn ép cả nhà bọn họ, thậm chí còn dùng quan hệ khiến cho Diệp Vãn Nhi không có cách nào tham gia kì thi đại học.
Không được học trường đại học y, ước mơ của Diệp Vãn Nhi cũng tan thành bọt biển, chỉ có thể học nghề ở Đông y quán này, vừa chạy việc vặt kiếm tiền, vừa học nghề y từ sư phụ.
Chẳng qua là mọi việc không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Diệp Vãn Nhi ngoại hình xuất chúng, thanh thuần khiến người khác yêu thích, chủ y quán bắt đầu có ý đồ xấu với cô ấy, nhiều lần ám chỉ, khiến Diệp Vãn Nhi vô cùng phản cảm.
"Vãn Nhi à, đừng làm nữa, nghỉ ngơi chút đi, đã khám xong cho người được uống thuốc vào buổi sáng rồi, buổi chiều hẵng làm tiếp".
Chủ của y quán tên là Lưu Minh Đức, năm nay ba mươi tuổi, hơi béo, đầu trọc, dáng vẻ điển hình của mấy người đàn ông trung niên mập mạp.
Mặc dù học Đông y nhưng bản thân không chú ý bảo dưỡng, nên trông hắn ta như bốn mươi vậy.
Lưu Minh Đức đi đến trước mặt Diệp Vãn Nhi, cười ha ha mà nói.
"Vãn Nhi à, em xem tay của em này, mảnh mai mềm mại, cứ làm mấy việc thế này, sau này sẽ trở nên thô ráp xù xì mất".
Nói xong, Lưu Minh Đức còn duỗi tay ra vuốt ve tay của Diệp Vãn Nhi.
Diệp Vãn Nhi vội vã tránh đi: "Cảm ơn bác sĩ Lưu, tôi phải kiếm tiền, thô ráo hay không cũng không sao".
Mặt Lưu Minh Đức lộ rõ vẻ thô tục, ánh mắt quét qua đường cong trên người Diệp Vãn Nhi, thèm thuồng mà nuốt nước bọt.
"Vãn Nhi à, em xem, em còn trẻ vậy mà phải làm việc này, sau này bao giờ mới kết thúc?"
"Hay là em theo tôi, sau này làm bà chủ, như thế chẳng phải sướng hơn sao?"
Diệp Vãn Nhi lộ ra vẻ mặt chán ghét, cô ấy cau mày.
"Bác sĩ Lưu, xin anh giữ tự trọng, anh là người đã có vợ".
Lưu Minh Đức cười ha ha, chẳng hề xấu hổ mà nói.
"Bà già nhà tôi sao bằng em được, em theo tôi, tôi nhất định sẽ yêu thương em".
Diệp Vãn Nhi chán ghét bĩu môi, chỉ là ông chủ của một phòng khám mà thôi, tưởng bản thân là hoàng đế chắc?
"Sau này bác sĩ Lưu đừng nói mấy chuyện này nữa, nếu không tôi sẽ từ chức".
Nếu không phải vì Diệp Vãn Nhi khó có thể lập tức tìm được công việc phù hợp thì cô ấy đã thôi việc từ lâu rồi, ngày nào cũng phải đối mặt với loại người như này, thực sự quá kinh tởm.
Lưu Minh Đức cau mày, trong lòng nghĩ dù sao hôm nay cũng không có ai đến, hắn ta quyết tâm, một là không làm hai là làm thì làm đến cùng!
Hắn ta cởi cúc quần áo, bước từng bước về phía Diệp Vãn Nhi.