"Vãn Nhi à, em đừng căng thẳng nữa, tôi biết, đây là chiêu nạt mềm buộc chặt của phụ nữ các em đúng không? Đến đây để sư phụ thương em nào..."
Diệp Vãn Nhi bị dọa sợ, cô ấy không thể ngờ rằng giữa ban ngày ban mặt, Lưu Minh Đức lại dám làm chuyện bỉ ổi như vậy!
"Ông đừng qua đây, ông mà còn qua đây tôi sẽ hét lên đấy!"
Lưu Đức Minh cười cười: "Chỗ của tôi là phòng khám bệnh, phòng khám bệnh có tiếng hét không phải là chuyện bình thường sao? Không sao, em cứ hét đi, em càng như vậy tôi lại càng hưng phấn, hahaha..."
Lưu Đức Minh cười lớn hai tiếng rồi xông lên.
Đây là Đông y quán, bên cạnh Diệp Vãn Nhi còn không có lấy một cây kéo.
"Cứu với!"
Diệp Vãn Nhi vừa hét lên một câu vừa ra sức lùi về sau trốn tránh.
Nhưng sau mấy giây lại phát hiện Lưu Đức Minh không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn giữ nguyên động tác cởi cúc quần áo, nhưng ánh mắt đờ đẫn, không thể động đậy.
"Bác sĩ Lưu?"
Xảy ra chuyện kỳ lạ như thế này ngay trước mắt khiến cô ấy thật sự sợ hãi.
Mấy giây sau, có một chàng trai bước ra từ sau lưng Lưu Minh Đức.
Chàng trai có vẻ ngoài tuấn tú, vóc người cao lớn, nhìn có chút quen mắt.
"Em Vãn Nhi, đã lâu rồi không gặp".
Nhìn thấy đôi mắt sâu của chàng trai, Diệp Vãn Nhi há to miệng, mãi mới hoàn hồn lại.
"Tần...anh là anh Tiểu Lâm?"
Mười năm không gặp, nếu không phải Tần Lâm mở miệng trước, cô ấy chắc chắn không dám nhận.
Diệp Vãn Nhi và cô bé năm đó đã thay đổi rất nhiều, từ tiểu mỹ nữ bây giờ đã trở thành đại mỹ nữ rồi.
"Anh Tiểu Lâm, anh thật sự là anh Tiểu Lâm!"
Diệp Vãn Nhi bước lên, kích động đến nỗi không biết phải làm gì, chân tay loạn xạ.
"Anh Tiểu Lâm sao anh tìm được đến đây?"
Tần Lâm xoa xoa đầu của Diệp Vãn Nhi.
"May mà anh đến kịp, sau này đừng làm việc ở đây nữa".
Diệp Vãn Nhi bĩu môi, không vừa lòng với hành động làm rối tóc của anh, cô ấy có còn là trẻ con đâu...
Cô ấy nghiêng đầu liền nhìn thấy bác sĩ Lưu đứng ở đó đờ người ra không nhúc nhích.
Phát hiện ra trên gáy hắn ta đang cắm một cây kim bạc.
Cây kim bạc này cắm ngay sau gáy, rất nổi bật.
Diệp Vãn Nhi làm việc ở Đông y quán cũng được một thời gian rồi, tên Lưu Đức Minh kia mặc dù tâm thuật bất chính nhưng vì muốn làm quen với Diệp Vãn Nhi nên cũng dạy cô ấy không ít, cô ấy cũng có thể nhìn ra một số môn đạo.
"Kim bạc đả huyệt?"
Nếu châm cứu đúng lúc đúng chỗ, đâm vào huyệt vị trên cơ thể, khống chế lực và tốc độ chuẩn thì có thể khiến cơ thể bị tê liệt, chân tay không thể cử động được, điểm huyệt trong mấy bộ phim cũng không phải là không có căn cứ.
Nhưng kỹ thuật cao thâm như vậy, ngay cả Lưu Minh Đức cũng không biết, sao Tần Lâm lại biết được?
Tần Lâm đưa tay ra rút cây kim bạc.
Cơ thể Lưu Minh Đức liền mềm nhũn, nằm rạp trên mặt đất như chó đang ăn phân, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu...cậu là ai!"
Tần Lâm rút kim bạc ra nhưng còn chưa thu về.
"Tôi là ai, ông không có tư cách biết".
Nhìn thấy Tần Lâm giống như vẫn muốn ra tay, Diệp Vãn Nhi liền bắt lấy cánh tay của anh, khẽ nói.
"Thôi bỏ đi, hắn cũng chưa làm gì em".
Diệp Vãn Nhi cuối cùng vẫn là người lương thiện, mặc dù Lưu Minh Đức chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng cũng trả cô ấy mấy tháng lương.
Nếu không với tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, rất ít y quán có thể nhận cô ấy vào làm việc.
Đúng lúc này, vài người đàn ông áo đen đột nhiên đạp cửa lớn xông vào, vô cùng thô lỗ.
"Lưu Minh Đức đâu! Cút ra đây cho tao! Dám chữa dởm cho đại ca của tao, tao thấy mày không muốn sống rồi!"
Mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, ai nhìn trông cũng hung ác, không hiền lành gì.
Lưu Minh Đức nằm trên mặt đất, vừa nhìn thấy mấy người này liền biết sắp xảy ra chuyện.
Vội vàng giơ tay chỉ về phía Diệp Vãn Nhi, nói.
"Không phải tôi, là cô ta, là cô ta đã lấy thuốc cho đại ca của các anh! Là cô ta đã hại đại ca của các anh!"
Mấy người đàn ông kia chau mày nhìn Diệp Vãn Nhi một cái rồi nói.
"Tất cả mấy người không ai chạy được đâu, đưa đi hết cho tao!"
Lang băm hại người!
Nếu chuyện này không liên quan đến Diệp Vãn Nhi, Tần Lâm cũng chẳng thèm quan tâm, trên đời này lang băm nhiều như vậy, anh cũng chẳng quan tâm hết được.
Nhưng muốn đưa Diệp Vãn Nhi đi không dễ dàng như vậy đâu.
Một người đàn ông bước tới muốn bắt lấy cánh tay của Diệp Vãn Nhi.
Tần Lâm đưa tay ra, giữ tay lấy vai của anh ta.
"Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có làm loạn".