Quý nhân?
Một nhà ba người cùng chìm vào nghi ngờ. Mặc dù Đường Mẫn là cô hai nhà họ Đường nhưng dù sao bà cũng đã rời khỏi nhà họ Đường, cho nên không còn quen biết nhiều với những gia tộc lớn nữa, vì vậy sẽ chẳng có một ai chịu đi giúp đỡ một người đã sa sút như bà hết.
Ánh mắt Lâm Nguyệt Dao bỗng nhiên biến đổi, quý nhân? Không lẽ… là Tần đại sư?
Trong thời gian này, Lâm Nguyệt Dao đã làm quen với người lợi hại nhất, đó chính là Tần đại sư với y thuật như thần, địa vị xã hội cực cao, đến cả tổng giám đốc Mạnh cũng vô cùng kính trọng người ấy…
Đúng rồi!
Chẳng phải hôm qua Tần đại sư đã phẫu thuật cho bố của tổng giám đốc Mạnh hay sao!
Chắc chắn là sau khi phẫu thuật xong, Tần đại sư đã nói gì đó nên tổng giám đốc Mạnh mới chú ý đến Lâm Vũ.
Chẳng lẽ… Tin đồn là thật?
Nếu như Tần đại sư không có ý với Lâm Nguyệt Dao thì sao lại vô duyên vô cớ đi giúp đỡ Lâm Nguyệt Dao chứ? Lại chỉ đích danh Lâm Nguyệt Dao đi hỗ trợ mình trước mặt bao nhiêu là chuyên gia như vậy?
Liên hệ tất cả lại với nhau làm Lâm Nguyệt Dao không thể không suy nghĩ linh tinh.
“Nguyệt Dao, con nghĩ gì mà mặt đỏ thế?”
“Dạ? Con không…”
Tim Lâm Nguyệt Dao đập thình thịch, trong đầu bắt đầu suy nghĩ loạn cả lên.
Không biết khi nào mới có thể gặp Tần đại sư một lần đây?
…
Tần Lâm lựa thời gian gọi điện cho Đường Thiên Hào.
Lúc này, Đường Thiên Hào còn đang ở nhà dưỡng thương. Mặc dù bố ông ta vô cùng khinh thường Tần Lâm nhưng ông ta lại không dám dây vào Tần Lâm một chút nào.
Cặp đùi này sắp tàn phế đến nơi rồi, huống hồ vị cao thủ mà ông ta mời đến trước đó cũng đánh không lại Tần Lâm, ông ta lấy đâu ra khả năng mà trêu chọc Tần Lâm chứ?
Nhận được điện thoại của Tần Lâm, Đường Thiên Hào cũng sợ hết hồn hết vía.
“Đường Thiên Hào, tôi cho ông một ngày để trả lại tất cả tài sản thuộc về dì Hai Đường Mẫn của tôi”.
“Chuyện này…” Đường Thiên Hào thật sự là sợ vỡ mật: “Chuyện này tôi không dám chắc, nhưng tôi có thể cho bà ta tài sản của tôi!”
Tần Lâm gật đầu: “Cũng được”.
Lúc còn ở nhà họ Đường, Đường Thiên Hào cũng là một cậu ấm, tài sản của ông ta chắc chắn cũng không kém hơn dì Hai.
Ông ta thức thời như vậy là quá tốt rồi.
…
Giờ cơm tối, chú Hai và Lâm Nguyệt Dao cũng tan làm trở về. Trong công việc, hai người cũng có nhiều tiến triển nên có vẻ tâm trạng cũng rất tốt.
Lâm Vũ thì không phải nói rồi, trở thành giám đốc điều hành của công ty, các nhân viên khác muốn nịnh ông còn không kịp, nên vô cùng phối hợp khi làm việc.
Còn Lâm Nguyệt Dao, từ sau khi tin đồn giữa cô ấy và Tần đại sư nổ ra thì có rất nhiều lãnh đạo lớn nhỏ của bệnh viện đã thay đổi thái độ với cô ấy.
Cho cô tham gia rất nhiều lần phẫu thuật, rõ ràng là có ý muốn nâng đỡ cô, thậm chí chủ nhiệm Lưu còn để cô ấy viết đơn lên làm phó chủ nhiệm.
Tất cả những chuyện này đều phải cần trở thành một bác sĩ xuất sắc có kinh nghiệm ít nhất năm năm trong nghề mới có thể có được. Nếu là Lâm Nguyệt Dao của ngày trước thì cô ấy không bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng cô ấy cũng biết, mọi chuyện này đều nhờ tin đồn của mình và Tần đại sư mà có.
Nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn mà thôi, không phải sự thật.
Thậm chí cô ấy còn chưa cả gặp mặt Tần đại sư. Nếu cứ thế này mãi thì cũng không phải cách, cô ấy phải tìm cơ hội gặp mặt Tần đại sư mới được.
Nhưng người ấy có địa vị cao như thế, một người bình thường như cô ấy sao có thể muốn gặp là được chứ?
Đã đến giờ ăn nhưng Đường Mẫn lại không hề nấu cơm mà ngồi trên sô-pha xem điện thoại, khiến cho hai bố con Lâm Vũ hơi buồn bực.
“Mẹ, sao mẹ lại không nấu cơm thế ạ?”
Đường Mẫn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc lẫn lộn, giọng nói run rẩy.
“Mẹ… Mẹ có chuyện muốn nói với hai bố con”.