Thấy vẻ mặt của Đường Mẫn, hai bố con giật nảy mình: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Đường Mẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điệu hòa nhã.
“Ban nãy Đường Thiên Hào gọi điện cho mẹ, nói nhà họ Đường có lỗi với mẹ, sẽ khôi phục thân phận cho mẹ từ ngày hôm nay. Nếu mẹ đồng ý trở về thì có thể về lúc nào tùy ý”.
Lâm Vũ nhíu mày: “Đường Thiên Hào này thâm hiểm xảo trá, nói không chừng là có bẫy gì đó, không nên đi”.
Đường Mẫn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, cho nên đã từ chối thẳng. Tôi cũng không muốn trở về cái gia đình lạnh lùng đó làm gì”.
“Nhưng Đường Thiên Hào còn nói có về hay không là tùy tôi, mà ông ta còn muốn trả lại cho tôi phần tài sản vốn thuộc về tôi kia”.
Lâm Vũ sửng sốt: “Thật ư? Nhà họ Đường có lòng tốt vậy sao?”
Đường Mẫn gật đầu: “Thật, tôi vừa mới nhận được mấy cuộc điện thoại liền. Mấy khách sạn, nhà hàng và cả một số khu vui chơi nổi tiếng nhất của nhà họ Đường đều đã được sang tên của tôi, các cổ phần cũng đã chuyển cho tôi hết, mọi thủ tục sẽ làm xong trong hôm nay”.
Lúc này, Lâm Vũ và Lâm Nguyệt Dao không nói gì.
Để bà ấy về nhà có thể là giả tạo, nhưng chuyển nhượng tài sản và cổ phiếu thì chắc chắn là thật. Không lẽ lương tâm của Đường Thiên Hào trỗi dậy à?
Hai bố con Lâm Nguyệt Dao vui vẻ vô cùng.
“Con sắp thành con nhà giàu rồi! Bố thì làm giám đốc điều hành, mẹ lại thành bà chủ, nhà chúng ta dạo này hên quá đi!”
Thật ra Lâm Vũ cũng hơi ngơ ngác. Dạo này tin vui đến liên tục, gia đình bọn họ từ cuộc sống khó khăn trở nên dễ chịu hơn, thậm chí còn có khuynh hướng biến thành nhà giàu xổi. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là vì may mắn hay sao?
“Nói không chừng nhà chúng ta thật sự có quý nhân phù trợ đấy”.
Lâm Vũ chỉ tiện mồm nói vậy, nhưng không ngờ người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lâm Nguyệt Dao lại nghĩ rằng, có khi nào là Tần đại sư giúp họ không?
…
Tối đến, Tần Lâm nhận được điện thoại của Mạnh Văn Cương.
“Tiểu sư huynh, bố tôi đã xuất viện rồi, sức khỏe tốt lắm, thật sự cảm ơn sư huynh nhiều”.
Tần Lâm đáp: “Khỏe lại là tốt rồi, sau này bảo ông cụ đừng hút thuốc nữa”.
“Được được được, tôi nhất định sẽ dặn dò ông ấy. Để bày tỏ lòng cảm ơn, sáng mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cho sư huynh, sư huynh xem thời gian…”
Tần Lâm chau mày. Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, ăn mừng thì lố quá rồi.
“Mạnh sư đệ, vậy có hơi phô trương đấy?”
Mạnh Văn Cương vội vàng đáp: “Thật ra thì đây không chỉ là ý của tôi, mà là ý của các chuyên gia tại bệnh viện Nhân Dân nữa. Hai cuộc phẫu thuật của sư huynh khiến bọn họ vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng vì lúc ở trong phòng phẫu thuật thì không được giao lưu nhiều, nên muốn nhờ tôi tạo cơ hội để mọi người làm quen với nhau”.
Tần Lâm gật đầu, ra là vậy. Lúc đó anh chỉ lo cứu người, nên không có để ý đến những chuyên gia kia.
Đối với nhóm chuyên gia này, Tần Lâm vẫn có chút hảo cảm, dẫu sao đều là đi chữa bệnh cứu người.
Có một nơi để mọi người giao lưu trao đổi, Tần Lâm truyền thụ cho bọn họ một vài lí luận, nói không chừng sau này có thể cứu được nhiều người bệnh hơn nữa.
“Cũng được, tối mai tôi đến đó vậy, nhưng không cần phô trương quá đâu, cứ khiêm tốn thôi”.
“Được được được, cứ theo ý của tiểu sư huynh. Vậy sư huynh có yêu cầu gì về khách khứa không?”
Tần Lâm nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi mới đến nên cũng không biết ai, sư đệ cứ quyết định đi. À, mời cả Lâm Nguyệt Dao của bệnh viện Nhân Dân nữa nhé”.
“Được, tôi hiểu rồi!”
Những bác sĩ có quan hệ quan hệ tốt với Mạnh Văn Cương đều là những chuyên gia trong ngành, Lâm Nguyệt Dao chắc chắn còn không có tư cách đến đâu.
Nhưng vì Lâm Nguyệt Dao đi theo ngành này, nên Tần Lâm cũng giúp đỡ cô ấy một chút. Đến gặp mặt các cao thủ trong ngành y cũng có lợi rất nhiều.