“Ta lại cứ muốn chọn ngươi đấy?” Ta đứng bật dậy, tính cách ngổ ngáo lại trỗi dậy, ta bịt lấy miệng hắn, một tay quật hắn ngã nhào xuống đất, giống như cái cách mà lần đầu tiên bọn ta đánh nhau.
Ta tùy tiện hôn lung tung lên mặt hắn, lên đôi mắt hắn, lông mi của hắn chớp chớp cọ vào môi ta, hương cỏ xanh lành lạnh từng đợt ập tới, ta cảm thấy bản thân giống như đang say vậy.
“Đừng …” Triệu Linh Việt đẩy tay ta ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, nói khẽ: “Công chúa xin hãy tự trọng.”
Da mặt ta có dày đến đâu, cũng sẽ không để mất mặt đến mức nghe thấy lời này mà vẫn tiếp tục bám lấy hắn.
Ta lạnh nhạt bước từ trên người hắn xuống: “Bổn công chúa chỉ là đang trêu đùa ngươi thôi, đại hoàng tử của các ngươi, mới là người mà bổn công chúa nên được gả.”
Hắn lẳng lặng nhìn ta một hồi, rồi trực tiếp nằm xuống: “Đếm sao đi, đếm sao rất nhanh sẽ có thể ngủ thiếp đi.”
Ta nhắm mắt lại, nghe hắn nhẹ nhàng đếm sao, một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao, những ngôi sao trong lòng ta.
Sau khi trở về, Triệu Linh Việt đã bị ốm một thời gian dài, hắn sốt đến mơ mơ hồ hồ, gương mặt đỏ bừng.
Ta cảm thấy hắn thật yếu ớt, nhưng lại không yên tâm về mấy tên ngự y tay chân vụng về kia, thế là không thể làm gì khác ngoài việc đích thân chăm sóc hắn.
Trong miệng hắn cứ lẩm bẩm mẫu thân, ta yên lặng cúi đầu thấp xuống.
Ta cũng nhớ mẫu thân của mình nữa.
“Công chúa…”
Ta giống như đang nằm mơ vậy, ta nghe thấy hắn gọi tên mình.
Thế là trái tim bị che lấp u ám cả ngày nay của ta, lập tức như được khai sáng trở lại.
Dạo gần đây Triệu Linh Việt có tâm sự trong lòng ngày càng nhiều.
Ta hỏi hắn thế nào, hắn cũng không chịu nói.
Thỉnh thoảng, ta lại bắt gặp hắn nghe lén A Đa và La đại nhân nói chuyện với nhau.
La đại nhân là trọng thần ngoại giao, sẽ không tuỳ tiện để lộ ra chuyện bí mật gì cho cho tên tiểu tử thối này nghe được.
“Ngươi muốn biết thì ngươi có thể cưới ta mà?” Ta tùy tiện mà hỏi.
Triệu Linh Việt không ngoài dự đoán mà trao cho ta một ánh mắt khinh thường.
Ta đảo tròng mắt, nói: “Nếu như ngươi muốn biết, cũng không phải là không có cách, ta có thể lén đưa ngươi vào để nghe trộm, mà không bị phát hiện.”
“Có cách gì chứ?” Hiển nhiên là hắn có hứng thú.
“Cách này chính là…” Ta xích lại gần lỗ tai của hắn, nói thầm: “Hái cho ta một đóa hoa Cách Tang nhiều màu sắc, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Mẫu thân ta từng nói, hoa Cách Tang càng nhiều màu sắc, thì sẽ đại diện cho việc hạnh phúc càng đong đầy.
Thế nhưng nếu ta biết được chuyện sẽ xảy ra sau đó, ta tuyệt đối sẽ không bắt hắn đi hái loại hoa này.
Hắn đi chuyến này, cũng chính là không còn trở về nữa.
Lúc nhận được đóa hoa Cách Tang, Triệu Linh Việt cũng đã về trở Trung Nguyên rồi.
Nghe nói là chiến loạn liên tiếp xảy ra, Hoàng đế Bắc Ngụy lâm bệnh nặng, hiện tại hoàng thất của Bắc Ngụy, chẳng mấy chốc đã trở thành một mớ hỗn độn rồi.
Ta đem đóa hoa Cách Tang đủ loại màu sắc này đi cất giữ thật cẩn thận và trân quý, bất cứ khi nào ta nhìn thấy đóa hoa, thì cũng giống như ta đang nhìn thấy hắn vậy.
Đại hoàng tử thành công đăng cơ hoàng vị, hắn dùng những thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác trong vòng hai năm cấp tốc giải quyết loạn trong giặc ngoài ở Bắc Ngụy, khoảng thời gian này, người Hồ bị trọng thương nặng nề khó lòng mà gây ra sóng gió.
A Đa rất lo sợ người này, sợ hắn sẽ gây bất lợi cho phiến quân Tây Bắc chúng ta.
Nhưng mà, chuyện lo lắng rất nhanh sau đó đã xảy đến, hắn đã phái sứ thần để xin A Đa gả ta đi.
Suốt mấy ngày liền, ta đều ngủ không ngon giấc.
Trong đầu lúc thì chỉ toàn hình bóng đôi mắt to trong veo như nước của tiểu hoàng tử, lúc thì là cảnh tượng những tiếng thở ngắn thở dài của A Đa, một lúc sau lại biến thành cảnh ta và tiểu hoàng tử nằm trên thảo nguyên gió thổi, nhắm đôi mắt lại, rồi đếm sao.
.
Ngôn Tình Hay
Đến cuối cùng ta vẫn là gật đầu đồng ý.
Đám người tha thiết hy vọng hòa bình kia, cao hứng mà chúc mừng ba ngày ba đêm.
Ta ngồi trên lầu tháp cao cao chải chuốt trang điểm, lẳng lặng nhìn cảnh bọn họ chè chén say sưa.
A Đa nhìn ta, trong mắt là ngấn lệ vui mừng.
Lúc ta đến Trung Nguyên đã là trời những ngày tháng tư.
Thời tiết ở Trung Nguyên thật sự rất tốt, không lạnh cũng không nóng, chỉ là bầu trời không trong xanh như ở nơi của bọn ta.
Trên người ta là bộ phục sức Dị vực, chung quy là có nhiều bất tiện, thế là ta mặc vào bộ váy thêu của người Trung Nguyên.
“Tiểu thư.” Chưởng quỹ quán trọ cười nói: “Từ một nơi xa xôi như vậy đến đây, vất vả lắm phải không?”
Nô tỳ của ta là Na Sách cảnh giác nắm chặt con dao găm.
Ta cười nói: “Làm thế nào mà ngươi biết được?”
Chưởng quỹ xua xua tay: “Tính tình hoạt bát không bị gò bó và dè dặt, nữ tử ở Trung Nguyên và nữ tử ở Dị vực, suy cho cùng vẫn có sự khác biệt, cho dù có mặc y phục giống nhau, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra được.”
Có cái gì khác biệt chứ?
Không phải đều là có hai con mắt, một cái miệng sao?
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Sau chừng nửa tháng vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc thì bọn ta cũng tới được Kinh thành trong lời đồn.
Nơi này náo nhiệt vượt qua sự tưởng tượng của ta, bọn ta vốn còn định ở nơi đây chơi một chút, nhưng vào chạng vạng tối cái ngày vừa vào đến Kinh thành đó, bị truyền triệu tiến cung.
Hậu cung Đương kim Thánh thượng vẫn trống trơn, đăng cơ cũng đã hai năm dài đằng đẵng, không biết trong góc tối này có bao nhiêu người thèm muốn.
Ta tuy là đơn thuần, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, luôn cảnh giác hết thảy, đến một ngụm trà cũng không dám uống bừa.
Dù là như này, chúng ta vẫn bị tập kích nhiều lần, nếu không phải vì lần này đến Trung Nguyên, sự việc trọng đại, A Đa và Hoàng đế Trung Nguyên đều phái nhiều cao thủ hộ tống, thì e rằng ta sớm chỉ còn lại bộ xương cốt.
Đoạn đường này nguy hiểm, Thánh thượng đã nói cho ta biết từ trước.
Một đám người ra ra vào vào, máu còn dính trên tấm thảm tinh xảo mịn màng.
Ta cau mày, chỉ dập đầu nói: “Đa tạ bệ hạ long ân.”
Một đôi mạnh mẽ to lớn đỡ lấy ta, ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt tuấn tú tao nhã.
Hoàng thất của Trung Nguyên này, từng người một, đều trông rất đẹp!
“Nàng tên là Lãng Ý, đúng không?” Bệ hạ thực sự còn rất trẻ, nhưng lại trầm ổn vô cùng, lúc ngài ấy cười lên, căn bản không giống một bậc đế vương chút nào.
Trong lòng ta có chút bất an, chỉ gật gật đầu, đến mắt cũng không dám chớp, lom lom nhìn ngài.
Ngài và đệ đệ của mình, quả thật tướng mạo giống nhau đến mấy phần.
Nàng không cần sợ ta.
Ngài ấy nói: “Ta nghe Linh Việt nói, nàng là một nữ tử vô cùng đặc biệt.”
Ta cười nhạt một cái, thì ra là thế.
Không nguyện ý cưới ta thì cứ việc nói thẳng, sao lại còn muốn đem ta gả cho ca ca của hắn, ta là lễ vật sao?
“Bệ hạ, ta cũng không đặc biệt gì cả.” Ta tha thiết nhìn vào mắt ngài ấy: “Ở thảo nguyên chúng ta, ta cũng chỉ rất bình thường, chỉ là nữ tử ở Trung Nguyên có phần thận trọng, cho nên thành ra ta ít nhiều sẽ có chút đặc biệt, chỉ trách Triệu Linh Việt hắn chưa thấy qua sự đời mà thôi.”
Đế vương trẻ tuổi cười lên ha hả, sau khi cười xong, không biết từ đâu lấy ra một cây trâm cài, thay ta cắm vào trên tóc: “Đây là món đồ yêu thích của trẫm, tặng cho nàng, coi như là lễ vật ra mắt.”
Ta nghĩ thầm, một đại nam nhân mà cây trâm cài lại là vật yêu thích sao?
“Đây là lễ vật ta dành tặng cho bệ hạ.” Ta móc ra một tấm ngọc bài, phía trên khắc lấy tên của ta: Ô Mộc Lãng Ý.
Ta ngượng ngùng cười: “Những món lễ vật lúc trước là do A Đa của ta chuẩn bị, cái này, mới là lễ vật của ta.”
Bệ hạ với vẻ mặt tinh tế, nhận lấy ngọc bài của ta..