Yểm Ngã Lai Thời Lộ

chương 3: chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta và phu quân tương lai lần đầu gặp mặt cũng rất là vui vẻ, ngài ấy dường như rất thích ta, ngài đối với ta cũng không chút phòng bị, thường thường để ta thay ngài phê duyệt tấu chương, còn cho ta ngồi trên long ỷ của ngài.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân của ta.

Cũng giống như Triệu Linh Việt từng nói, hôn sự của chúng ta, cũng chỉ là thân phận đó mà thôi, chúng ta là ai, trông như thế nào đều không quan trọng, đây là hôn sự của công chúa Dị vực cùng với thiên tử đương triều.

Nhắc đến Triệu Linh Việt, nghe nói hắn đã đi đến chỗ của người Hồ, cụ thể là làm gì thì không một ai biết cả, chỉ là một lần tình cờ ta nghe được mấy mệnh phụ đang lén lút nói chuyện về hắn, nói là hắn: “Trở về quê nhà rồi.”

Ta ho khụ khụ vài tiếng, uyển chuyển bước ra ngoài, sau khi mọi người hành lễ xong, ta mở miệng nói: “Về quê của mẫu thân ngươi ấy!”

Hoàng hậu tương lai đức hạnh lại kém, những lời đồn dơ bẩn này vừa nói ra khỏi miệng đã rất nhanh truyền ra ngoài.

Ta vì thế mà buồn bã mất vài ngày.

Sớm đã biết, nên phạt những người nhiều chuyện này một trận, xem bọn họ có dám nói lời xằng bậy nữa hay không.

Bệ hạ nghe vậy, còn cười lắc đầu, ấn vào giữa hai hàng lông mày trên trán ta: “Nàng thật là.”

Những việc cần chuẩn bị cho hôn sự sắp tới đều được chuẩn bị theo tuần tự và diễn ra rất khẩn trương, tâm trạng của ta lại càng lúc càng thấp thỏm.

Ta còn không biết bản thân mình đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, cũng không biết ta ở nơi thâm cung, rốt cuộc là có thể chịu đựng được hay không.

Đương kim bệ hạ đã hai mươi mốt, dưới gối lại chưa có mụn con nào, đến cả hỷ sự trong hậu cung cũng chưa từng được truyền ra ngoài, chuyện này không khỏi khiến ta thêm lo lắng.

Sau khi hôn sự hoàn thành, sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó vào cái bụng của ta?

Ngày hôm đó ta ăn vào mấy cái bánh ngọt rất ngon, muốn mang đến ngự thư phòng cho bệ hạ nếm thử, nhưng vừa mới bước vào cửa thì bị một người đang xông ra, va vào người ngã uỵch xuống.

“Ngươi không biết nhìn đường à?” Ta nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn người đó, hắn ta cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta.

Hai ánh nhìn va vào nhau, bọn ta đều ngây cả người ra.

Là hắn.

Hai năm không gặp, hắn đã cao hơn, và cũng gầy hơn.

Các đường nét trên khuôn mặt của hắn vẫn tinh xảo xinh đẹp như vậy, đôi mắt trong veo vốn có, lại càng thấy sắc sảo và tràn đầy khí chất.

Ta tùy tiện phủi phủi cái mông mình, chậm rãi đứng lên: “Ngươi bị bệ hạ mắng à? Sao lại tức giận như thế?”

Quả thật là hắn đã thay đổi rất nhiều.

Hắn nhìn về phía ánh mắt của ta, thực sự có chút phức tạp.

Phẫn nộ, không cam lòng, kinh ngạc, cuối cùng lại chuyển biến làm một ánh nhìn lạnh lùng.

Tuy nhiên mọi sự biến hóa lại chỉ diễn ra trong tích tắc, và khi nhìn kỹ lại, ánh mắt của hắn đã trở lại một cách bình tĩnh.

Trong lòng ta còn nghi ngờ phải chăng mình lại hoa mắt.

Hắn không để ý đến ta, thậm chí cũng không chào hỏi một tiếng, quay người rời đi ngay lập tức.

“Đúng là đồ bệnh.” Ta giận dữ mắng một câu, nhưng trong lòng lại rất nhớ hắn, thế là ta đứng tại chỗ đưa mắt tiễn hắn rời đi.

Dáng người của hắn rất cao, dường như so ta A Đa của ta còn cao hơn mấy phần, xem ra sau này ta không thể gọi hắn là khúc củi khô nữa rồi.

Nghĩ tới đây, ta phiền muộn thở dài, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nói lại không thể nói ra được, chỉ cảm thấy nhất thời bất an.

Hắn đi cực nhanh, ta chưa phát giác được là không đúng chỗ nào thì đã nghe thấy âm thanh quăng đồ đạc từ phía sau lưng trong thư phòng truyền tới.

Bệ hạ từng ban cho ta đặc ân có thể tự do ra vào ngự thư phòng mà không cần báo trước, nhưng đợi đến lúc ta thật sự dùng đến đặc quyền này, lại cảm thấy nhất thời hối hận.

Nữ tử ở trước mắt kia lại đang ôm chặt phu quân tương lai của ta.

Bệ hạ đang lạnh lùng đứng đó, ta chưa từng thấy qua thần sắc như thế của ngài, một bậc đế vương uy nghiêm không cần che giấu, trong mắt truyền đến một ánh nhìn lạnh lẽo, lãnh đến mức giống như băng tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi tuyết vậy, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta trong lòng cảm thấy khiếp sợ.

Ngài ấy nhìn thẳng về phía ta, khẽ cau mày.

Ta cúi đầu xuống thật thấp, hành lễ một cái rồi nhanh chóng lui ra.

Kim công công lo sợ bất an hướng về phía ta hành lễ: “Tam công chúa, chuyện này …”

Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh xuống lại: “Không cần nhiều lời, bổn công chúa trong lòng tự hiểu.”

Trên đường trở về, Na Sách ấp a ấp úng, dường như có lời muốn nói.

Ta mở lời: “Nói đi.”

Na Sách đem hết những chuyện mà nàng ta điều tra liên quan đến nữ tử đó một mạch kể cho ta nghe.

Thì ra nữ tử này là nữ nhi của Lại bộ Thượng thư Liễu Thanh Vân, Liễu Phất Như, là thanh mai trúc mã từ nhỏ của bệ hạ, lúc bệ hạ khởi binh, chính là Liễu Thanh Vân âm thầm phản chiến, mới có thể thuận lợi vinh đăng đại bảo, bây giờ Liễu Phất Như đã là mười bảy tuổi, lại chưa từng có hôn phối, ý định trong đó, đúng thật là lòng dạ của Tư Mã Chiêu.

Na Sách nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói: “Lúc bệ hạ còn là hoàng tử, thân thế rất nho nhoi, Tiên hoàng chỉ quan tâm đến Tam hoàng tử, đã nhiều lần có ý định muốn phế Thái tử, đó cũng là kết quả của việc Liễu Thanh Vân và một đám đại thần liên minh dâng tấu, cũng không biết vì sao, Liễu Thanh Vân bỗng nhiên lại đứng về phe của Thái Tử.”

Trong lòng ta thực sự rất bối rối, cũng không muốn can dự vào những chuyện đã qua, ta lạnh nhạt nói: “Xem ra bệ hạ chung quy là muốn cho Liễu gia của nàng ta một câu trả lời.”

Như ta đã nghĩ, câu trả lời của bệ hạ rất nhanh chóng được truyền xuống.

Vượt qua tất cả dự kiến của mọi người chính là việc bệ hạ đem Liễu Phất Như chỉ định gả cho Đoan vương Triệu Linh Việt.

Không nói đến chênh lệch tuổi tác hai người bọn họ, cũng xem như là môn đăng hộ đối, không ngờ bệ hạ lại đem muốn nữ tử quan trọng như vậy gả cho đệ đệ của mình.

Thánh chỉ ban xuống, Đoan vương nhanh chóng trở thành bánh ngọt thơm ngon, nghe nói liên tiếp mấy ngày, người lui tới chúc mừng sắp giẫm nát cửa của phủ Đoan vương…

Mấy ngày nay ta đóng cửa không ra ngoài,chỉ ở trong Triều Dương cung, một bước cũng không ló ra ngoài.

Nói không thương tâm là lừa người rồi.

Nhưng từ lúc ta chấp nhận hòa thân thì giữa ta và hắn đã định là không thể rồi, hắn chắc chắn sẽ có Vương phi, ta có thấy thấy rõ điều đó.

Đương kim bệ hạ huynh đệ đông đúc, người phải chết đã chết, người phát điên đã phát điên, chỉ còn duy nhất một Đoan vương là nhận được sự coi trọng sâu sắc từ bệ hạ, nếu ta và hắn còn có liên quan gì, không phải là ta sẽ đẩy hắn xuống vực sâu diệt vong vạn kiếp sao.

Bệ hạ chưa bao giờ là một người dịu dàng, ta cũng hiểu rất rõ điều này.

Thoáng chốc đã đến mùa đông.

Hôn kỳ của ta và bệ hạ được định vào tháng sau, vào trước cuối năm sẽ cử hành đại hôn.

Ta bắt đầu trở nên bận rộn hơn, lễ nghi quy củ, công việc trong hoàng thất, may đo y phục, kết giao với gia quyến của trọng thần, công chúa, quận chúa, ta đã rất lâu không gặp qua bệ hạ.

Về cơ bản, ta không biết nên đối mặt với ngài ấy như thế nào.

Cái nhìn lạnh lùng ngày hôm đó, đến nay trong lòng ta vẫn còn chút sợ hãi.

Liễu Phất Như lâm bệnh nặng.

Nghe được tin tức này, ta cứ do dự mãi, vẫn là buông tách trà xuống, tiến thẳng đến ngự thư phòng.

Bông tuyết rơi xuống bay múa khắp trời, một gốc tuyết tùng cao ngạo, uốn cong xuống sống lưng của hắn.

“Đoan vương lấy mệnh tương hiệp, chỉ cần đổi lấy được cơ hội cho Liễu Phất Như có thể gả cho người nàng yêu.”

Ta chậm rãi đến gần, quét nhìn từ trên xuống dưới, rồi nhìn xuống hắn.

Hắn ngẩng đầu, bên trên khuôn mặt gầy gò, con ngươi đen láy nhìn chăm chăm ta, phía trên hàng lông mi còn treo đầy băng sương.

“Chỉ vì nàng ta, có đáng không?” Ta nghe thấy âm thanh của chính mình, giống như từ một nơi rất xa truyền tới, bất lực mà nặng nề.

“Đáng…” Triệu Linh Việt cong đôi môi không có chút máu lên, trong mắt hiện ra mấy phần sáng ngời.

“Nếu nàng ta vào cung thì đã có sao?” Ta xoay người cúi xuống chỉnh lại váy, rồi nói nhỏ bên tai hắn: “Ngươi cảm thấy, nàng tại dưới mí mắt ta, thì có thể sống được bao lâu?”

“Ngươi sẽ không động vào nàng ấy.” Gương mặt của Triệu Linh Việt không cảm xúc, nhìn ta.

“Đương nhiên ta sẽ không động vào nàng ta.” Ta đứng thẳng người lên, tàn nhẫn nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng: “Nhưng bệnh tật sẽ tìm đến nàng ta, mẫu tộc nổi dậy sẽ tìm đến nàng ta, sự ghen ghét không cam lòng sẽ tìm đến nàng ta, vậy còn cần ta phải tự mình động thủ sao?”

Không thèm nhìn đến gương mặt kia của hắn, ta xoay người sang chỗ khác, cầm lấy khăn tay lau khóe mắt: “Đoan vương điện hạ, đúng là rất thích hy sinh bản thân vì người khác, thật làm cho người ta cảm động …”

“Chỉ tiếc là, đó chỉ là việc tốn công vô ích mà thôi.”

Sắc mặt của bệ hạ thật khó coi, nhưng lúc nhìn thấy ta, ngài ấy lại chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm.

“Lãng Ý.” Ngài ấy gọi tên của ta: “Thay trẫm xoa bóp thái dương đi, đầu trẫm có chút đau.”

Thanh niên trước mặt nhắm mắt lại, mỏi mệt dựa vào ghế, khuôn mặt vừa thanh tú mà nhu hòa, yếu ớt mà hiền hậu, cứ như một thư sinh, làm cho người khác thật mất cảnh giác.

Ta đưa ngón tay đặt trên huyệt thái dương của ngài, một cái chạm nhẹ và ấm áp ấn xuống, dường như ta còn có thể thấy trên làn da trắng nõn nà của ngài là những đường vân gân xanh nhạt giao thoa, máu đỏ tươi lẳng lặng chảy xuôi, giả sử giờ phút này ta rút ra một cây đao…

Vậy sinh mệnh mong manh… này? Sẽ như thế nào? Sao ngài ấy lại tin tưởng ta đến vậy?

“Lãng Ý?” Bệ hạ nhíu mày nhìn ta, giữ chặt tay của ta, một đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng: “Nàng đang nghĩ gì vậy? Tay của nàng sao lại lạnh thế này.”

Ta quỳ đi xuống, sự rét lạnh trong lòng tràn đến toàn thân.

“Xin bệ hạ hãy chấp thuận một thỉnh cầu của Lãng Ý.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio