Yên Vũ

chương 71: bây giờ má mới là ân nhân của ta (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng không thể làm gì khác hơn là để sang một bên chuyện khuyên Tuyên Thiệu từ bỏ việc cưới nàng làm vợ, đợi đến bữa tối lúc Tuyên Thiệu trở về, ân cần hầu hạ, luôn luôn cẩn thận. “Ngồi xuống cùng nhau ăn.” Tuyên Thiệu thấy Yên Vũ đứng ở một bên, cầm đôi đũa gắp thức ăn cho hắn thì nói.

Trên mặt Yên Vũ tươi cười. “Nô tỳ hầu công tử là được rồi.”

Tuyên Thiệu giơ tay nắm tay nàng, túm nàng đến trên ghế ở bên cạnh. Tự mình gắp đồ ăn vào trong dĩa men sứ xanh ở trước mặt nàng.

Lục Bình đứng ở một bên kinh sợ đến mức trợn to mắt.

Yên Vũ thấy cảm xúc của Tuyên Thiệu dường như không tệ lắm, cũng gắp đồ ăn để vào trong dĩa trước mặt hắn, cười dịu dàng nói: “Hôm nay nô tỳ nhận được một phong thư.”

“Ừm.” Tuyên Thiệu lên tiếng, ăn toàn bộ đồ ăn nàng gắp tới.

“Cho nên ngày mai nô tỳ muốn ra ngoài một chuyến.” Yên Vũ thử cẩn thận dò xét nói, cũng đã chuẩn bị xong sẽ bị hắn cự tuyệt.

Không ngờ Tuyên Thiệu sảng khoái gật đầu. “Để Lục Bình cùng nha đầu biết võ vào phủ hôm nay đi cùng nàng.”

“Hả?” Yên Vũ sửng sốt.

“Lục Bình là người lâu năm trong viện của ta, nếu có người làm khó dễ nàng thì nàng ta có thể thay nàng đối phó. Nha hoàn hôm nay vào phủ kia, tuy rằng quyền cước phần lớn là hình thức, ở bên ngoài hù doạ người ta cũng không thành vấn đề. Nàng mang theo bọn họ bên người càng ổn thoả hơn.” Tuyên Thiệu gắp miếng cà tím chiên vàng bọc trong nước sốt sền sệt đỏ hồng đặt vào trong dĩa của nàng. “Nếu có lời gì không muốn bọn họ nghe thấy thì để cho bọn họ canh giữ ở ngoài cửa là được.”

Dường như hắn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lời còn lại đều hoá thành một nụ cười mỉm, treo ở bên môi.

Yên Vũ vô cùng sửng sốt .

Mình chỉ nói cho hắn biết, muốn ngày mai đi ra ngoài một chuyến, nhưng hắn đã lo lắng chu toàn cho nàng như vậy. Hắn thật tin tưởng mình. Thực sự muốn cưới mình làm chính thê, thực sự coi mình như người bên cạnh mà chăm sóc? Hay là… Tất cả những điều này đều vì hắn dỗi Tuyên đại nhân, chỉ giả bộ dịu dàng đối với mình?

Yên Vũ cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình, cười nhạt gật đầu. “Nô tỳ đã biết, cảm ơn công tử.”

Tuyên Thiệu thưởng thức miếng bánh mềm dẻo trong miệng, lông mi hơi rũ. “Nô tỳ… Ừm, tiếng xưng hô này không tốt…”

Yên Vũ kinh ngạc nhìn lại hắn, đang định mượn cơ hội khuyên hắn không nên cưới mình làm vợ.

Nhưng hắn nhấp miệng, không nói tiếp, chỉ ăn vài miếng rồi để đũa xuống, chuyển đề tài, nói: “Ban đêm nàng sẽ nghỉ ngơi ở đây.”

Mặc dù đêm qua hai người đã “thẳng thắn gặp nhau”, cái gì không nên làm cũng đã làm. Nhưng dù sao đêm qua Yên Vũ cũng là dưới sự khống chế của dược tính.

Nghĩ tới tối nay lại phải đối mặt hắn, Yên Vũ không khỏi thấp thỏm trong lòng. Nhưng lúc này cự tuyệt thì hơi có vẻ quá làm bộ. Yên Vũ im lìm không một tiếng, cũng bỏ đũa xuống.

Đợi người hầu dọn đi một bàn lớn thức ăn không được động đến bao nhiêu, Tuyên Thiệu chỉ ngồi một hồi, nhìn vẻ mặt cứng ngắc khó xử của nàng, khẽ cười một tiếng, đứng dậy muốn đi.

“Công tử…” Yên Vũ gọi hắn lại, nhưng cau mày không biết nên tiếp tục nói như thế nào.

Tuyên Thiệu nhìn nàng một hồi, thấy nàng nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu, không nói một câu. “Có việc thì bảo người đến thư phòng tìm ta.”

Nói xong, xoay người ra cửa.

Yên Vũ kinh ngạc nghiêng mặt qua, thấy bóng dáng thon dài của hắn dần dần hoà vào màn đêm. Nhịp tim thình thịch rốt cuộc chậm rãi bình phục lại.

Hắn cứ như vậy mà đi? Không cần nàng… Ôi, nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt Yên Vũ nóng lên, trong lòng đau đớn. Nghĩ đến biểu ca ôn nhuận như ngọc, toàn thân áo trắng thì vừa tự ti mặc cảm vừa mắc cở không thôi, nhưng duy chỉ có không hối hận. Lúc nàng cầu xin thuốc với cậu là đã hiểu rõ hết thảy… Vì báo thù, nàng sẵn lòng xông pha khói lửa!

Kêu bọn nha hoàn đều lui ra ngoài, Yên Vũ thổi tắt đèn, một mình ngồi bên cửa sổ.

Trước đây luôn cảm thấy Tuyên Thiệu là một người lạnh lùng khó gần. Đến nay tiếp xúc nhiều hơn thì phát hiện hắn có lẽ không phải là người không có tình điệu như vậy.

Tám năm trước phủ thừa tướng gặp hoạ, chắc hắn không có tham dự vào chứ? Tám năm trước, hắn mới mười tuổi mà thôi. Tuy nói năm ấy hắn lập công cứu giá, nhưng có lẽ tất cả chỉ là âm mưu của Tuyên đại nhân, hắn chỉ vô tri vô giác đặt mình vào trong đó mà thôi?

Vả lại cậu cũng không có nói tới trong kẻ thù của phủ thừa tướng có Tuyên Thiệu.

Nàng chỉ cần trả thù Tuyên Văn Bỉnh là được rồi…

Một bóng đen loé lên trước cửa sổ.

Đang tựa vào song cửa sổ nhìn trăng sáng trên bầu trời đến xuất thần, Yên Vũ giật mình một cái.

Nàng đang tính gọi người, nhưng chợt thấy sau lưng lạnh lên.

Miệng mở còn chưa phát ra tiếng, liền bị người ta bịt chặt lại.

Trong lòng nàng căng thẳng, bỗng nhiên phát hiện trong mũi tràn đầy mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt, cảm giác quen thuộc khiến cho vành mắt nàng nóng lên, xoay mặt nhìn lại người áo đen ở sau lưng.

Dưới lụa đen che mặt, cặp mắt màu hổ phách kia đang lo lắng, thâm tình nhìn nàng.

Yên Vũ gật đầu với hắn, tỏ ý mình đã nhận ra hắn.

Tần Xuyên mặc y phục dạ hành, mới lấy tay ra từ trên mặt nàng, kéo xuống lụa đen che mặt.

“Muội đi, rời khỏi Tuyên phủ, ta đã trà trộn đến bên người Tuyên Văn Bỉnh, muội muốn tra hồ sơ thì ta sẽ tìm!” Tần Xuyên nói khẽ nhưng hết sức kiên định.

Lại lần nữa đối mặt với biểu ca, trong lòng Yên Vũ đau đớn đến tê liệt. Nhớ lại lần gặp gỡ trước, hắn vẫn còn ôm nàng, nàng vẫn còn thân trong trắng…

Nhưng hôm nay, chỉ bất quá cách mấy ngày, nhưng bọn họ đã không bao giờ còn khả năng ở cùng với nhau nữa…

Nàng không cần tìm hồ sơ nữa. Nếu Tuyên Văn Bỉnh chính là hung thủ năm đó thì trong hồ sơ hoàng thành ty sao sẽ có chân tướng năm đó chứ?

Nhưng nàng tuyệt sẽ không nói cho Tần Xuyên, tuyệt không để hắn cũng cuốn vào trong trả thù lần này.

Tuyên Văn Bỉnh quyền lớn thế lớn, võ công cao cường, vả lại cao thủ bên người nhiều như mây. Nếu biểu ca biết được chân tướng, chắc chắn là lấy cái chết đọ sức. Như vậy chỉ là uổng mạng mà thôi.

Thù của phủ thừa tướng, nàng muốn đích thân báo! Kẻ thù giết hơn một trăm mạng người của Diệp gia, nàng nhất định phải khiến hắn chết ở trong chính tay mình!

Yên Vũ thu hồi đau đớn chua xót trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không, biểu ca, muội sẽ không đi. Tuyên Thiệu đối với muội rất tốt, cũng rất tin tưởng muội, muội lưu lại càng có lợi hơn.”

“Muội nói cái gì?” Tần Xuyên khó tin nhìn nàng.

Yên Vũ rũ mắt xuống. “Muội nói, Tuyên Thiệu đối với muội rất tốt…”

Tần Xuyên khẽ cười nhạt. “Nhìn ra được, hắn cho muội ở tại phòng ngủ của hắn, nhưng lại đi thư phòng. Vừa mua nha hoàn cho muội, vừa vì muội mà chọc tức Tuyên đại nhân… Quả nhiên là đối với muội rất tốt đó!”

Nghe giọng điệu châm chọc của biểu ca, trong lòng Yên Vũ đau đớn, cổ họng tanh ngọt, trên mặt lại ung dung thản nhiên. “Nếu biểu ca biết rồi, cũng không cần muội nhiều lời.”

“Muội quyến luyến vinh hoa của Tuyên phủ? Quyến luyến dịu dàng nhất thời của Tuyên Thiệu?” Tần Xuyên đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Gương mặt ôn nhuận như ngọc lúc này lại sầm xuống lạnh như băng. Yên Vũ vô lực gật đầu. “Vâng.”

“Ta không tin, Yên Vũ, muội đừng có gạt ta, đừng hòng vứt ta sang một bên, một mình mạo hiểm! Có phải muội đã biết cái gì không?” Đôi mắt màu hổ phách của Tần Xuyên nhìn chằm chằm nàng, ép hỏi.

Trong lòng Yên Vũ có vui mừng, lại vừa khó chịu, đủ loại cảm giác quấn quít trong lòng, trong miệng lắp bắp không nói.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng quát lớn. “Có trộm vào viện! Bắt trộm! Bắt trộm!”

Hai người đứng trước cửa sổ, trên mặt cả kinh.

“Biểu ca, ca đi mau!” Yên Vũ lập tức đẩy hắn, nói.

“Muội đã đồng ý với ta, sẽ không một mình mạo hiểm! Mọi việc sẽ thương lượng với ta!” Tần Xuyên còn cố chấp nói.

Yên Vũ liên tục gật đầu. “Muội nhớ, muội nhớ, ca đi mau!”

Tần Xuyên mới vừa nhảy ra ngoài cửa sổ thì cửa phòng chính đã bị người đẩy ra.

Tuyên Thiệu đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng, cùng Yên Vũ đang đứng bên cửa sổ bốn mắt chạm nhau.

Trong lòng Yên Vũ chợt nảy lên.

Bị hắn phát hiện rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio