Nhưng Tuyên Thiệu liếc mắt quan sát nàng trên dưới, có lẽ thấy nàng không có bị thương, vẻ mặt mới hoà hoãn lại.
Lục Bình và Tô Vân Châu mang đèn vào phòng.
Tô Vân Châu liếc nhìn nàng một cái, nghi ngờ nói: “Chủ tử, đã trễ thế này, người không ngủ, đứng ở cửa sổ làm cái gì vậy?”
Yên Vũ liếc Tô Vân Châu. Nếu không biết nàng ta là sư muội của biểu ca, nàng thật sẽ hoài nghi nàng ta cố ý đến đối nghịch với mình!
Yên Vũ quay sang, thận trọng nhìn Tuyên Thiệu.
Đèn trong phòng đã được nhen lửa, bốn bề lập tức sáng lên.
Tuyên Thiệu vẻ mặt bình tĩnh cất bước đi tới trước mặt nàng, vén mấy sợi tóc rơi lả tả ra sau tai nàng. “Có bị giật mình không?”
Yên Vũ lắc đầu, trong lòng kinh hoàng.
“Các ngươi đi chỗ khác tìm.” Tuyên Thiệu xoay người phân phó hộ viện ở ngoài phòng.
Nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng Yên Vũ vẫn khẩn trương không dứt, cũng không biết biểu ca đã trở về hay chưa?
“Biết chơi cờ không?” Tuyên Thiệu đột nhiên hỏi.
Yên Vũ gật đầu. “Biết một chút.”
“Ta cũng ngủ không được, nàng chơi cờ với ta một chút.”
Tuyên Thiệu ra lệnh Lục Bình bày bàn cờ, lấy Vân Tử Vĩnh Xương đến.
Ngọc Vân Tử Vĩnh Xương trơn bóng nhẵn nhụi, màu sắc trong trẻo lóng lánh, cứng mà không giòn, nặng nhưng khó trượt tay. Cờ trắng sáng dịu trơn láng, đục không trong suốt, hơi ngả màu xanh biếc. Cờ đen nhìn lên thì giống đá cẩm thạch, nhìn xuống thì giống nước sơn. Chưa đánh xuống bàn, chỉ vân vê con cờ trong tay thôi đã là một cảm giác hưởng thụ.
Yên Vũ biết Tuyên Thiệu ở phương diện cuộc sống luôn luôn chú trọng. Mỗi một đồ trang trí trong phòng hắn đều hết sức xa hoa tinh xảo.
Từng nghe Mục Thanh Thanh nói qua, ở người phương diện sinh hoạt càng muốn xa hoa thì thật ra nội tâm càng yếu đuối mỏng manh, theo đuổi vật chất chỉ là vì bù vào bất an trong lòng.
Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu đang chấp tay, vững như núi Thái Sơn. Thấy thế nào cũng không giống loại người có bất an trong lòng như Mục Thanh Thanh nói.
Bóng đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ có hơi lạnh lẫn hương thơm hoa thổi tới từng đợt.
Bên tai chỉ có tiếng lách cách thanh thuý rơi trên bàn cờ.
“Bẩm công tử, không tìm được kẻ trộm.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Tuyên Hoà.
“Ừ.” Tuyên Thiệu ừ một tiếng, nâng tay nhặt đi một đám lớn quân đen của Yên Vũ. Vốn hai bên đang giằng co với nhau, tình thế lập tức biến đổi lớn. Thế cục của quân đen tràn ngập nguy cơ.
Thì ra bất kể là gió êm sóng lặng, hay là sát khí tứ phía, quyền chủ động vẫn bị quản chế bởi quân trắng, mà quân trắng… đang bị bóp trong tay Tuyên Thiệu.
Yên Vũ hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu. “Ta thua.”
Đôi mắt đen bóng như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu nhàn nhạt nhìn lại nàng. “Bây giờ có thể ngủ ngon chứ?”
Trong lòng Yên Vũ lại căng thẳng. Tuyên Thiệu cũng quẳng quân cờ xuống, xoay người rời đi.
Lời này của hắn là có ý gì?
Hắn đã biết cái gì sao? Biết rõ căn bản không có kẻ trộm, người bị coi lầm là kẻ trộm là tới tìm nàng? Biết nàng không yên lòng chơi cờ là đang lo lắng cho “kẻ trộm”?
Nàng cúi đầu nhìn quân cờ trắng đen đan xen chằng chịt trên bàn cờ, đầu chân mày không khỏi nhíu thật sâu. Vận mạng của mình cũng sẽ như bàn cờ này, thắng bại đều ở trong tay của Tuyên Thiệu sao?
Yên Vũ chợt lắc đầu, hất ra ý nghĩ tự hù doạ mình như vầy.
Hay là chỉ trùng hợp mà thôi, Tuyên Thiệu hoàn toàn không có ý tứ gì khác? Nếu hắn đã biết cái gì, sao lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy?
Đúng, nhất định chỉ là trùng hợp! Chỉ là mình đã nghĩ nhiều!
Yên Vũ tắt đèn, bụng đầy tâm sự leo lên trên trường kỷ ở bên cạnh, ngủ.
Chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương rộng rãi thoải mái bị bỏ trống ở một bên. Nàng sợ mình leo lên giường kia thì tất cả những gì xảy ra tối hôm qua trên chiếc giường kia sẽ trở lại trước mắt.
Sáng sớm chim hót líu lo khiến cho lỗ tai ngứa ngáy, làm cho Yên Vũ tỉnh lại từ trong giấc mộng hỗn loạn bất an.
Nàng xoay người ngồi dậy, trên lưng lại đầy lớp mồ hôi mỏng. Chỉ nhớ rõ trong mộng là một biển lửa, nàng cũng ở trong biển lửa, vùng vẫy, làm thế nào cũng không thoát được.
“Chủ tử, đã dậy chưa?” Lục Bình nhẹ giọng hỏi ở ngoài cửa.
Yên Vũ xoa xoa mồ hôi rịn ở trên trán, nâng giọng bảo Lục Bình đi vào.
Sửa sang thoả đáng, ngồi lên xe ngựa Tuyên Thiệu sáng sớm đã sai người chuẩn bị tốt cho nàng, Yên Vũ mang theo Lục Bình cùng Tô Vân Châu đi thẳng đến Xuân Hoa lâu.
Vì là quang cảnh buổi sáng.
Nên cả con phố chỗ Xuân Hoa lâu đều vắng ngắt, hoàn toàn nhìn không ra cảnh ban đêm náo nhiệt, sênh ca không dứt.
Yên Vũ kêu xa phu dừng xe ngựa ở cửa hông, Lục Bình đi vào kêu cửa.
Bọn họ nhanh chóng được mời đến phòng bao. Má Từ đã ở trong phòng bao ngồi chờ nàng.
“Yên Vũ…” Hơn một tháng không gặp, má Từ cũng đã tiều tuỵ rất nhiều.
Thấy bà ta muốn nói lại thôi, Yên Vũ nâng tay kêu Lục Bình và Tô Vân Châu lui ra ngoài. Ban đầu Tô Vân Châu vẫn không rõ, mở to hai mắt nhìn nhìn, mãi đến khi Lục Bình kéo nàng ta một cái, nàng ta mới mắt đầy tò mò đi ra ngoài
“Má đừng thương tâm, ta có thể giúp được chỗ nào thì má cứ mở miệng. Mặc dù ta người nhỏ lời nhẹ, nhưng nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Yên Vũ cầm ngược tay của má Từ, nói.
Má Từ lắc đầu. “Vô dụng thôi… Ta viết thư kêu con lại không phải là muốn con giúp đỡ. Lần này Xuân Hoa lâu bị Thái Hoà lâu vu oan là có người đang âm thầm ra sức. Chúng ta không thể cưỡng được hắn…”
“Ai?” Yên Vũ hỏi lại.
Má Từ than nhẹ một tiếng. “Ai… Ta cũng không lạ, trước đây biết rõ nàng ta có lòng lệ thuộc, lại chẳng thể bảo vệ nàng ta không bị người đưa đi, trong lòng nàng ta có oán, ta cũng không có gì đáng nói…”
Yên Vũ nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ. “Là Mục Thanh Thanh?”
Má Từ yên lặng gật đầu.
Yên Vũ cau mày, trong bụng áy náy. “Nàng ta không phải là oán má. Người ở trong cung đến, má làm sao có thể ngăn được? Nàng ta là đang trách ta! Trong lòng nàng ta đúng là căm giận ta! Xin lỗi, má Từ. Má chứa chấp ta nhiều năm như vậy, ta rốt cuộc vẫn làm liên luỵ tới má…”
Má Từ liên tục lắc đầu. “Con không nên tự trách… Trước đây, lúc ta kiếm lại được hai huynh muội các con từ trên đường thì cũng đã liệu đến hôm nay. Ta đã sớm chuẩn bị xong, hoàn cảnh gay go hơn rất nhiều so với bây giờ ta đều đã nghĩ qua. Hôm nay tất cả mọi người giữ được mạng đã là may mắn rất lớn rồi!”
Yên Vũ nghe vậy sửng sốt.
Lời nói mang hàm ý này của má Từ, bà ấy biết cái gì?
“Má, sao má nói ra lời này?” Yên Vũ hoảng hốt.
Má Từ nâng mắt nhìn Yên Vũ, giảm thấp âm thanh, nói: “Diệp thừa tướng đã từng là ân nhân cứu mạng ta…”
Yên Vũ khiếp sợ nhìn má Từ.
Thì ra, bà ấy đã sớm biết thân phận của mình!
“Má biết?” Yên Vũ còn chưa dám tin.
“Phải!” Má Từ đứng dậy, bỗng nhiên quay về phía Yên Vũ, quỳ xuống lạy.
Yên Vũ hoảng hốt, vội vàng đứng dậy kéo má Từ. “Má không thể được… bây giờ má mới là ân nhân của ta. Tám năm trước nếu không có má chịu giúp huynh muội chúng ta thì chúng ta sao có thể có ngày hôm nay?”
Tám năm trước, phủ thừa tướng chợt biến.
Mọi người không biết sao, nhưng cũng biết chắc chắn một trận hoả hoạn như vậy không phải là một chuyện đơn giản.
Vốn những vương công đại thần khá tốt với phủ thừa tướng cũng liên tục không ngừng muốn phủi sạch quan hệ với phủ thừa tướng, chỉ sợ bị liên luỵ.
Yên Vũ và Tần Xuyên may mắn giữ lại mạng, nhưng cũng không dám nói rõ thân phận của mình với người khác, không thể làm gì khác hơn là lưu lạc đầu đường, sống bằng cách ăn xin.
May mà có má Từ chứa chấp. Còn nhớ khi đó biểu ca cho rằng má Từ đem nàng sung vào kỹ viện, lúc phản kháng đã suýt nữa cắn rớt một miếng thịt trên tay má Từ.
Má Từ bụm tay không ngừng chảy máu của mình, hứa với biểu ca nhất định sẽ không để nàng đến nhà trên tiếp khách.
Hồi ức rõ ràng trước mắt.
Thế nhưng bây giờ mới biết được, năm đó má Từ chứa chấp bọn họ là phiêu lưu mạo hiểm thế nào, là can đảm thế nào, mới có thể kiên định giữ bọn họ lại như vậy.
Má Từ được Yên Vũ đỡ lấy, lắc đầu. “Từ ân nhân này thật sự không dám nhận. Nếu năm đó không có Diệp thừa tướng cứu ta, ta e là không sống tới ngày hôm nay. Mặc dù ta chứa chấp con, cũng biết con muốn báo thù cho người thân, nhưng ta không thể giúp con cái gì… Trong lòng thật sự hổ thẹn. Hôm nay con có thể ở lại Tuyên phủ là không thể tốt hơn, ta cũng có thể an tâm rời khỏi Lâm An. Có Tuyên phủ che chở cho con, cho dù tương lai thân phận của con bị vạch trần, e là cũng không ai dám đối với con thế nào. Còn báo thù… Yên Vũ, má khuyên con một câu, mọi việc đều có số mệnh, không nên quá chấp nhất.”
Vẻ mặt Yên Vũ hơi cứng lại, nhưng vẫn gật đầu một cái. “Má không tính sẽ kinh doanh lại Xuân Hoa lâu sao?”
Má Từ lắc đầu. “Nói chung không phải là nghề nghiệp tốt gì, giờ đây đã thấy con trưởng thành, thấy con có chỗ dựa kiên cố, ta cũng có thể yên tâm rời đi. Rốt cuộc có chút hồi báo với ân nhân.”
Trong tai Yên Vũ chợt ngứa ngáy, nghe được chân tường bên ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt.
Nàng lập tức đứng dậy, đẩy mạnh cửa sổ ra.
Chỉ thấy một con mèo vằn to mập “meo meo…” một tiếng, nhảy ra từ dưới cửa sổ.
Nàng thở dài một hơi, nhưng mí mắt lại nhảy lên.
Đây là đề tài về thân thế của nàng, nếu để người ngoài nghe được thật sự sẽ không ổn.