Lục Vũ Thần từ phòng sách đi qua phòng ngủ không nhìn thấy Doãn Mộ Tư, bên trong chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Cảm thấy có chút lạ, Lục Vũ Thần bước đến gõ cửa phòng tắm, không nghe bất cứ tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy.
Hắn dùng chân đạp mạnh cửa, cánh cửa tung ra, bên trong không có bóng dáng của Doãn Mộ Tư, nước từ bồn tắm vẫn chảy đều, cảm giác bất an bao trùm, Lục Vũ Thần bước vào bên trong đã nhìn thấy Doãn Mộ Tư chìm sâu bên trong bồn tắm rộng lớn.
Hắn lập tức bước đến bế cô ra ngoài, dùng mọi cách hô hấp, sơ cứu cuối cùng Doãn Mộ Tư cũng phun ra một ngụm nước, lấy lại hơi thở.
Trên người Lục Vũ Thần đổ một lớp mồ hôi dày, không phải vì mệt mà chính là vì lo sợ.
Cuộc đời hắn chưa từng lo sợ cái gì, khi nhìn thấy một cảnh này, liền lo sợ cô gái này có chuyện, sợ mất cô.
Cô mơ màng nhìn người đàn ông lạnh lùng phía trước, gương mặt hắn tràn đầy sự lo lắng, đau khổ không như những gì thường ngày hắn chưng ra nét lạnh lẽo.
Nhưng cô mệt lắm, dù hắn có thật sự cười cợt khi cô chết đi, cô cũng không muốn để tâm đến.
Hắn bế cô ra ngoài phòng ngủ, lau khô người, thay trang phục cho cô… ra lệnh cho người hầu gọi bác sĩ đến.
Không biết tự khi nào, bàn tay Doãn Mộ Tư đã nắm chặt bàn tay hắn không buông, giống như bản thân cô rất cô đơn, muốn được bảo vệ, che chở.
Gương mặt cô đỏ bừng, toàn thân nóng khô, vết thương bị cắn trên môi sưng tấy đỏ máu.
Lục Vũ Thần dùng tay còn lại xoa trán cô, muốn xoay người rời đi thì Doãn Mộ Tư siết chặt tay anh lại:"Vũ Thần, anh đừng đi, đừng bỏ tôi được không?"
Lục Vũ Thần cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo tay cô đặt xuống giường.
Hắn không rời đi bao lâu, Doãn Mộ Tư đã rơi vào mê man, trên trán truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, thì ra là do một cái khăn lông ướt.
Mùi hương quen thuộc của Lục Vũ Thần phảng phất, Doãn Mộ Tư liền lấy lại một chút an tâm:"Vũ Thần, tôi đau quá… còn mệt nữa.
"
Lục Hân Nghi nhanh chóng dẫn bác sĩ đến phòng ngủ, Lục Vũ Thần liền bước ra ngoài ban công, mang một điếu thuốc lá ra châm.
Một lát sau, Lục Hân Nghi đỏ mặt vừa tức giận vừa không vui tiến đến phía sau lưng anh:"Chú nhỏ, cô nhỏ sốt hơn 40 độ, hiện đã được tiêm thuốc hạ sốt rồi.
"
"Được rồi, đi ngủ đi.
"
Lục Hân Nghi không nhịn được liền nói thêm:"Ngoài cơ thể bị nhiễm nước nhiễm lạnh, lý do bị sốt là vì chuyện đó, bác sĩ sau khi tiêm thuốc hạ sốt cho cô nhỏ, cô ấy còn để lại một tuýp thuốc mỡ nhờ chú nhỏ bôi giúp.
Còn nói…"
Lục Vũ Thần nhíu mày:"Nói gì?"
Lục Hân Nghi cúi mặt:"Nói lần sau chú nhỏ nên dịu dàng một chút.
"
Vẻ mặt Lục Vũ Thần lạnh lẽo:"Đi ngủ đi.
"
Lục Hân Nghi tuy không phục nhưng cũng nhanh chóng bỏ chảy, ở đây để bị phát tiết?
Hút xong điếu thuốc, Lục Vũ Thần xoay người trở vào bên trong.
Cô gái nằm trên giường dường như đã ngủ say, nhìn dáng vẻ hiện tại quá đáng thương, vừa bị chà đạp hung tàn, yếu ớt như sương mai, vừa động đã tan tành.
Lục Vũ Thần kéo chiếc ghế, ngồi bên cạnh cô nhìn chằm chằm vết sưng trên môi cô đỏ ửng, không biết là đang suy nghĩ về cái gì.
Bên này, Tống Tư Hàn đang đau khổ nằm trên giường rộng, khi nãy lúc hắn say còn bị Sandy mắng:"Tư Hàn, cậu là thằng ngốc, mang hai tay dâng người phụ nữ của mình cho người khác, có hối hận cũng đáng đời.
"
Câu nói đó như một con dao chọc vào trái tim của hắn, máu chảy không ngừng.
Hắn đang rất say, bao tử rất khó chịu, nhớ lại dáng vẻ lo lắng của Doãn Mộ Tư trước kia khi còn ở bên cạnh, hốc mắt hắn bỗng đỏ ửng lên.
Sandy nói không sai, anh ta là một thằng ngốc, tự tay mình dâng người phụ nữ của mình cho người đàn ông khác, anh chính là người đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời này.
Rõ ràng cô là của anh, của anh đến tận hai năm qua, nhưng hiện tại đã biến thành của người khác.
Nếu trên đời có nếu như thì thật tốt, anh chắc chắn sẽ không vứt bỏ cô.
Hứa Doanh từ bên ngoài mang một ly nước giải rượu bước vào phòng Tống Tư Hàn.
Nhìn người đàn ông nằm co ro dưới sàn nhà, gương mặt tuấn tú, hai mắt nhắm lại nhưng bày ra một sự thống khổ đau đớn, Hứa Doanh biết qua hai năm, người đàn ông này đã không còn là của cô nữa, nhưng không bám vào anh ta, cuộc đời cô sẽ quay về thấp hèn, thấp hèn sẽ bị người ta chà đạp.
"Anh Tư Hàn, em đỡ anh lên giường ngủ.
" - Hứa Doanh yếu sức, không thể nhấc nổi người của Tống Tư Hàn.
Tống Tư Hàn kéo tay Hứa Doanh chèn ép xuống giường khiến cô ta có chút khẩn trương, trước giờ Tống Tư Hàn đều rất tôn trọng cô, không đi quá giới hạn trước cô.
"Mộ Mộ, xin em đừng đi, xin em… Mộ Mộ.
"
Lời nói phát ra từ miệng của người đàn ông cô ta yêu thương bao nhiêu năm qua khiến trái tim Hứa Doanh chứa đầy ghen tức.
Tống Tư Hàn đã rất say, không khó khăn để Hứa Doanh đẩy hắn ra.
Cô ta ngồi ở góc giường, ánh mắt thâm trầm dán lên người Tống Tư Hàn, trong miệng cắn chặt góc chăn, hận thù khiến gương mặt cô ta vặn vẹo.
Trên đời này ai cũng có thể phụ cô, chỉ có Tống Tư Hàn là không được.
Vì anh mà cô bị bọn chúng giam cầm ở cái nơi không nhìn thấy tòa nhà cao tầng nào, bị đánh bị mắng bị ép làm những việc vô cùng cực khổ, ăn không có ăn, đói rét trải qua như chuyện bình thường, mỗi ngày sống toi mọi không bằng một con chó.
Hai năm qua, cô phải sống trong sự sỉ nhục, sống không bằng chết.
Nhưng anh ta lại phản bội cô, yêu người con gái khác, không bao lâu sẽ nhanh chóng vứt bỏ cô.
Sao anh ta lại có thể gọi tên người con gái khác?
Vậy những vất vả cô ta phải chịu đựng hai năm qua là cái gì?
Tống Tư Hàn, cả đời này anh sẽ không thoát được tôi.
Hứa Doanh ngồi bất động ở đó đến sáng, nhìn Tống Tư Hàn trong cơn mê mang gọi tên Doãn Mộ Tư không biết bao nhiêu lần, sự oán hận trong lòng Hứa Doanh lại chất lên bấy nhiêu.
Lúc Tống Tư Hàn vì quá khát mà tỉnh lại thì trời tờ mờ sáng, hắn nhìn Hứa Doanh đang ngồi ôm lấy cơ thể yếu ớt ngồi đó, cảm giác đầy sự áy náy.
"Sao em không về phòng ngủ?" - Tống Tư Hàn day trán, đầu vô cùng đau nhức.
Hứa Doanh hít một hơi thật sau, như hạ quyết tâm nói:"Anh Tư Hàn, chúng ta hủy hôn thôi, em biết trong lòng anh vẫn không quên được cô ấy, là em quá ích kỷ bám lấy anh.
"
"Em không muốn dùng quá khứ tươi đẹp kia mà trói buộc anh, em không cần chỉ vì áy náy mà anh chọn ở bên cạnh em, vì nếu anh sẽ không vui và em cũng không vui.
"
Tống Tư Hàn lùi lại một bước, những lời nói này là những chất chứa trong lòng anh ta:"Doanh Doanh, anh xin lỗi.
"
Hứa Doanh không giấu được vẻ mặt bi thương, lại cố bày ra vẻ mặt như không hề gì:"Anh Tư Hàn, anh không cần phải xin lỗi, anh không có lỗi với em, dù sao vậy thật tốt… thân phận em không xứng với anh, gia đình anh cũng không chấp nhận em.
"
Nói xong, Hứa Doanh xoay người đi về hướng phòng của cô ta.
Những lời này của Hứa Doanh khiến cảm giác áy náy bên trong Tống Tư Hàn lên đến đỉnh điểm.
Hắn ta đi tới phòng làm việc, lấy giấy tờ đã chuẩn bị sẵn mang đến phòng ngủ của Hứa Doanh.
Nhìn thấy cô đang cuộn tròn trong chăn khóc, một chút đau lòng muốn quay đi… nhưng anh không thể xoay đi được, anh đã hạ quyết tâm.
"Doanh Doanh, anh đã chuyển 20% cổ phần Tống thị cho em, chuyển cho em hai căn nhà ở trung tâm thành phố, đây là điều em xứng đáng nhận được.
" - Tống Tư Hàn đưa môt hợp đồng và hai quyển sổ về phía Hứa Doanh.
Hứa Doanh có chút kinh hãi nhìn đóng tài sản trên tay Tống Tư Hàn, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt liền ủ rủ cười nhẹ:"Anh muốn dùng tiền mua lại ân tình của chúng ta.
"
"Không, đây là điều em xứng đáng nhận được.
Có nó trong tay, em chính là thiên kim hào môn, ra ngoài không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống, không ai dám xem thường em nữa.
"
Đúng như lời Tống Tư Hàn nói, chỉ cần cô chấp nhận rời xa hắn ta, cô sẽ có được tất cả những gì cô mong muốn trước nay.
Giống như Doãn Mộ Tư kia, vừa có tiền của vừa có nhan sắc… ai cũng phải ngước nhìn.
Mấy năm nay đều sống trong hèn mọn đến mức nào chỉ có một mình cô ta biết.
Hiện tại có người liền nói cô chính là thiên kim hào môn, thành người có tiếng nói, về sau không ai dám khinh bỉ cô… điều này khiến Hứa Doanh không khỏi kích động.
"Được, em đồng ý.
"
Rời khỏi phòng Hứa Doanh, Tống Tư Hàn cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, xiềng xích trói buộc anh đã bị chặt đứt, vô cùng thư thái.
Sau đó, Tống Tư Hàn liền cho người đi điều tra Lục Vũ Thần, vạch ra một kế hoạch đoạt lại Doãn Mộ Tư.