Đêm nay Doãn Mộ Tư cứ sốt cao liên tục, mãi cho đến sáng mới giảm nhiệt một chút.
Cảm giác đau đớn không dứt khiến cô không thể ngủ ngon giấc, cô có cảm giác có người luôn ở bên cạnh, thay khăn ấm hết lần này tới lần khác, lâu lâu bàn tay lạnh lẽo kia sờ lên trán cô thăm dò, rồi lại rời đi thay bằng khăn ấm.
Hình như người đó là Lục Vũ Thần.
Khi cô mở mắt, một cảm giác lạnh lẽo ngay phần bụng dưới, bàn tay anh đặt ngang qua bụng khiến cô không dám động đậy, giả vờ ngủ tiếp.
Cho đến khi bàn tay rời khỏi bụng, nghe tiếng đóng cửa ra ngoài, Doãn Mộ Tư mới dám mở mắt.
Đêm qua không ngủ ngon, nên hiện tại có chút tỉnh táo nhưng toàn thân mệt lả, không muốn ngồi dậy.
Một lát sau, Lục Vũ Thần từ bên ngoài mở cửa bước vào, Doãn Mộ Tư có chút hoảng lại giả vờ nằm như chết.
"Chưa có ai nói cho cô biết khi cô giả ngủ trong rất xấu hay sao?" - Lục Vũ Thần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đặt tô cháo nóng hổi lên bàn đầu giường.
Doãn Mộ Tư thầm mắng đại ác ma, cái gì cũng không thể qua mặt.
Cô vờ như mới tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn đau nhói như kim châm, không tự ngồi dậy nổi.
Lục Vũ Thần chồm người, lấy gối tựa vào thành giường, bế cô lên đặt xuống tư thế ngồi tựa vào gối, thật giống một người bệnh được chăm sóc.
Cũng không dám nghĩ, Lục Vũ Thần lại chăm sóc cô cả đêm, hắn ta không phải rất ghét cô sao.
Bàn tay hắn khuấy đều bát cháo nghi ngút khói, múc một muỗng lên, thần thái cao sang quyền quý, đôi môi màu đỏ thẫm hơi chu ra thổi nhè nhẹ, cảm giác ấm nóng vơi đi liền đưa về phía cô, ánh mắt vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt.
"Há miệng."
Doãn Mộ Tư ngoan ngoãn há miệng.
Đại ác ma còn biết đút cháo cho cô?
Từng muỗng đều đặn được đại ác ma đút vào miệng cô.
Cháo nóng khiến cơ thể cô đổ một lớp mồ hôi, cảm giác đau nhức cũng đã giảm bớt một chút.
Ăn xong, hai mắt cô khép mí nặng nề, vậy mà lại ngủ ngon một giấc đến giữa trưa.
Cơ thể đã nhẹ nhàng hẳn, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường.
Lúc cô tỉnh lại, Lục Vũ Thần đã đến công ty rồi.
Doãn Mộ Tư tìm điện thoại xem giờ, thấy điện thoại đã tắt đen, hết pin rồi?
Cô bấm nút mở nguồn, điện thoại hiện còn hơn 60% pin, vậy là Lục Vũ Thần đã tắt nguồn, sợ người khác làm phiền cô ngủ.
Toàn thân cô có chút dính, liền nhanh chóng đi vào phòng tắm… hai mắt nhìn cái bồn tắm có chút hoảng, tối hôm qua tinh thần sa sút đến mức chìm vào đáy bồn cũng không muốn phản ứng.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Doãn Mộ Tư liền nhận được điện thoại của Trình Khải, hỏi cô khi nào sẽ đến tập luyện.
Nghĩ mấy giây, Doãn Mộ Tư liền hẹn ông vào ngày mai.
Sau bữa ăn trưa, Doãn Mộ Tư nhắn quản gia nhà họ Doãn mang qua cho cô một số sách vở cũ, ngày xưa cô từng mua để luyện thi nhưng vì Tống Tư Hàn mà cất tủ đóng bụi.
Rất nhanh quản gia nhà họ Doãn cũng mang đồ tới Nam Sơn diamond.
Cô tiếp tục mở chương trình hướng dẫn luyện thi đã đăng ký trước đó, bên này Tiểu Vũ ngồi một bên an tĩnh vẽ tranh, ai làm việc nấy nhưng lâu lâu Tiểu Vũ len lén nhìn mẹ Doãn rồi cười mỉm.
Có lẽ là do có Tiểu Vũ cổ vũ cho tinh thần học tập của cô.
Trước kia nhìn chữ đọc số liền cảm thấy buồn ngủ nhức đầu, hiện tại thì rất tỉnh táo còn học vô rất nhiều kiến thức.
Vì trước kia cô được ba quá bao bọc, được Tống Tư Hàn tẩy não nên không có ý chí tiến thủ, chỉ muốn ở bên người mình yêu sống an phận.
Bên này, tại Lục thị.
Sandy đi đến tập đoàn Lục thị để ký hợp đồng với Lục Vũ Thần, sau khi hai bên hoàn tất thủ tục, Sandy liền nói:"Tôi và A Tư là bạn bè, không biết Lục tổng có phiền khi tôi muốn mời cô ấy đi ăn cùng tôi."
"Cô ấy là vợ của tôi, tất nhiên quan hệ bạn bè bên ngoài tôi không tiện xen vào, chỉ là Mộ Mộ đang bị ốm, e là không thể đón tiếp cậu." - Lục Vũ Thần nhàn nhạt đáp.
Sandy cười như không hề phật lòng với lời từ chối khéo léo này, hắn lấy trong túi ra một chai nước hoa đặc biệt dành cho nam giới, chỉ sản xuất số lương ít và chỉ lưu hành ở Ý, đưa về phía Lục Vũ Thần:"Mấy tháng trước cô ấy có nhờ tôi mua giúp, nói là tặng bạn trai… chắc là tặng cho Lục tổng.
Lần trước gặp xảy ra nhiều việc tôi cũng không có cơ hội đưa cho cô ấy.
Vậy Lục tổng, không phiền gửi cho A Tư giúp tôi."
Lục Vũ Thần nhếch môi mỏng đỏ thẫm lên:"Được, không phiền, cảm ơn cậu đã mua giúp vợ của tôi."
Sau khi Sandy rời khỏi Lục thị, Lục Vũ Thần mở máy tính trên bàn ra, mọi việc trong phòng khách tại Nam Sơn diamond đều được ghi lại trong video.
Vậy nên nhất cử nhất động của Doãn Mộ Tư và Tiểu Vũ đều nằm trong tầm mắt của Lục Vũ Thần.
Nhìn thấy Doãn Mộ Tư ngồi dưới đất, mắt chăm chú nhìn vào máy tính nghe giảng, nỗ lực học tập khiến Lục Vũ Thần trở nên lạnh lẽo.
Không phải sách vở của cô đều bị tịch thu cả rồi, ở đâu ra thêm mấy quyển nữa vây?
Lục Vũ Thần cảm nhận hiện tại Doãn Mộ Tư đang cố gắng nỗ lực hết sức mình để có thể nhanh chóng rời đi.
Xem ra lời anh nói cô đều xem nhẹ, anh chỉ vừa đối xử tốt một chút liền muốn được một tấc tiến một thước.
Nhìn cô gái nghiêm túc ghi chép, ngón tay thon dài trắng trẻo của Lục Vũ Thần gõ từng nhịp trên bàn nhẹ nhàng.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại của Lục Hân Nghi vang lên:"Dạ, chú nhỏ."
Lục Vũ Thần nhìn chằm chằm vào máy tính hỏi:"Cô nhỏ ăn cơm chưa."
Lục Hân Nghi nhìn Doãn Mộ Tư đang cực kì chăm chỉ học tập liền báo cáo chân thật:"Cô nhỏ đã ăn cơm rồi, cũng uống thuốc rồi, đã hết sốt rồi, hiện tại rất tỉnh táo."
Lục Hân Nghi nghĩ Lục Vũ Thần lo lắng cho vợ liền bồi thêm một câu:"Chú nhỏ an tâm, cô nhỏ đã khỏe rồi, còn đang rất chăm chỉ học tập."
"Phải không?" - Giọng nói Lục Vũ Thần lạnh nhạt:"Nếu đã khỏe rồi bảo cô ta ra ngoài phơi nắng đi, không cần ở trong nhà."
"Hả, chú nhỏ… cô nhỏ vừa bị sốt dậy mà." - Lục Hân Nghi xụ mặt, nhớ đến ngày Doãn Mộ Tư bị phạt đứng mưa đứng nắng lần đó quá thê thảm.
"Phơi nắng nhiều, não cô ta bị úng nước, phơi nắng cho não cô ta nở ra một chút, không còn ngu xuẩn nữa." - Lục Vũ Thần lạnh giọng.
"Nhưng sức khỏe của cô nhỏ không tốt." - Lục Hân Nghi dằn co.
"Không phải nói cô ta rất khỏe sao, đi làm đi."
Lục Hân Nghi:"..."
Cô cháu gái nhà họ Lục chửi tục một câu khi điện thoại tắt ngúm, sau đó liền nhấc chân đi về phòng khách nhìn thấy cảnh tượng Doãn Mộ Tư nằm dài trên bàn phòng khách chú tâm học tập, trên mặt còn đeo cặp kính mắt, nhìn đơn thuần xinh đẹp như một cô sinh viên nhỏ.
"Cô nhỏ, hay là nghĩ tay ra ngoài sân một chuyến?"- Lục Hân Nghi e dè nói.
Đang giữ cái nắng buổi chiều, đi ra ngoài liền cháy đen thui, Doãn Mộ Tư cảm thấy có chút không đúng:"Sao vậy, Hân Nghi?"
Lục Hân Nghi nhất thời không biết mở miệng thế nào, tội nghiệp cô nhỏ quá..
chú nhỏ thật quá đáng.
"Có chuyện gì vậy?" - Doãn Mộ Tư thấy Lục Hân Nghi ấp úng liền tháo kính xuống hỏi.
"Chú nhỏ nói cô nhỏ ra ngoài phơi nắng, đừng ngồi mãi trong nhà như vậy."
Doãn Mộ Tư nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi nhớ đến việc lần đó đi tìm Tống Tư Hàn bị phạt đứng trước cổng liền hiểu ra.
Lần này, cô rất bình tĩnh:"Lần này là vì lý do gì vậy?".