Một đoàn người đi từ từ xuống dưới lầu, cho dù trong lòng mỗi người đều rất sốt ruột, nhưng lại không dám tùy tiện xuống lầu. Diệp Nhiễm cùng Hoa tỷ đỡ Thẩm Diệp Mân đã hôn mê đi xuống, càng đi càng vất vả, đã phải đỡ Thẩm Diệp Mân không cho nàng ngã xuống, lại phải chú ý đến động tĩnh chung quanh. Diệp Nhiễm giờ phút này thật sự rất hận mình tại sao lại chọn tầng , giờ phải nhận lại hậu quả. Hoa tỷ nhìn khuôn mặt khổ sở của Diệp Nhiễm, liền một hồi thanh bạch, thầm nghĩ nữ nhân này thật là thú vị. . .
Ngay lúc Hoa tỷ giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Nhiễm, chợt nghe Hồng Mị hô to một tiếng nằm ngược lại! Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Nhiễm thoáng cái bổ nhào tại trên bậc thang. Tuy đã kịp dùng tay bảo vệ mặt nhưng là trên người cũng sẽ bị đau nhức, Hoa tỷ thật sự rất muốn nói cho Diệp Nhiễm, đây là cầu thang, không phải đất bằng! Ngã như vậy, sẽ chết người đấy! Cho dù không chết người, cũng sẽ xây xẩm mặt mày.
Kỳ thật, Hồng Mị lúc xuống cầu thang sớm đã phát hiện được có người ẩn nấp. Nhưng nàng cố ý giả bộ không thấy, chính là để cho bọn người kia buông lỏng cảnh giác, sau đó tập kích đột ngột. Nàng tung người nhảy lên, dùng một tay chống lên thành lan can cầu thang, tung người xoay lại, liền nhảy đến sau lưng mấy người kia. Bọn người đó chưa kịp phản ứng, đã trúng đạn chết ngay. Sát thủ "Giản" cho tới bây giờ là không bao giờ lưu lại người sống. Không kể đến những người vừa rồi muốn giết hại bọn hắn, cho dù là nữ nhân vô hại, con nít, người già, chỉ cần có yêu cầu, bọn hắn đều sẽ không chút lưu tình giết chết.
"Này! Sao cô lại giết bọn chúng? Cô có biết rằng giết người là hành vi phạm pháp không? Đừng quên tôi là một cảnh sát!" Hồng Mị điềm nhiên như không có việc gì nhìn Tiêu Nhược Thiên, nhưng lại không nói lời nào.
"Ha ha ha. . . " Tử Kỳ ở một bên nghe xong những lời Tiêu Nhược Thiên nói không nhịn được cười.
"Nếu như cô không giết bọn chúng, thì bọn chúng sẽ giết cô. Nếu như cô muốn chết, tôi không cản, nhưng tôi không muốn chết chung với cô. Cảnh sát tiểu thư, hy vọng cô xem xét lại tình hình rồi nói được không? Nếu như cảnh sát hữu dụng, vậy giờ đây bọn họ đang làm gì ? Thời khắc mấu chốt, cảnh sát còn không đáng tin bằng sát thủ bọn tôi." Hồng Mị phủi phủi bụi trên người, nhàn nhạt nói, vẫn một ngữ điệu như trước, làm cho mọi người cảm thấy một chút hàn ý.
Tiêu Nhược Thiên vừa muốn phản bác, lại bị Mộ Kiệt ngăn cản. Tiêu Nhược Thiên khó hiểu nhìn về phía Mộ Kiệt, mà Mộ Kiệt lại hướng Tiêu Nhược Thiên lắc đầu, ra hiệu nàng đừng nói tiếp. Mộ Kiệt sớm đã nhìn ra, Hồng Mị bình thường tốt tính này, đã động khí (đã giận), nếu Tiêu Nhược Thiên nói thêm gì nữa, rất có thể Hồng Mị sẽ ra tay với Tiêu Nhược Thiên. Mộ Kiệt cảm thấy chuyện vừa rồi, Hồng Mị làm hoàn toàn đúng không có sai, nếu như không phải sớm đã phát hiện bọn hắn, cho dù tránh thoát được đạn, chỉ sợ là cũng sẽ có người bị thương. Hồng Mị giết bọn hắn là ngăn ngừa hậu hoạn. Đổi lại là mình, cũng rất có thể sẽ làm như vậy. Mộ Kiệt thừa nhận, đối với giết người, nàng sớm đã cảm thấy chết lặng, giết một cũng là giết, giết mười cũng là giết. Nhưng Tiêu Nhược Thiên lại bất đồng, nàng chưa bao giờ giết qua một người. Tự nhiên sẽ không chịu được khi chứng kiến cảnh nhiều người chết ngay trước mặt mình. Có lẽ đây chính là bất đồng lớn nhất của mình và nàng chăng? Ngươi vĩnh viễn đều luôn trong sạch, mà ta, đã nhiễm vô số máu tươi của người khác.
Tiêu Nhược Thiên cúi đầu đi theo sau lưng Hồng Mị, đi ngang qua thi thể của mấy người kia. Tay của nàng thoáng run nhẹ, cho dù rất yếu, nhưng Mộ Kiệt vẫn là cảm nhận được. Nàng muốn ôm lấy Tiêu Nhược Thiên, nhưng là hiện tại không thể. Chỉ có thể nắm chặt tay Tiêu Nhược Thiên, thẳng đến khi tay mình có chút run lên, mới chậm rãi buông ra. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên, nàng đối với mình cười, lộ ra hàm răng trắng và đều. Nhẹ giọng nói ra ba chữ "Em không sao." Mộ Kiệt yên tâm, sự chú ý chuyển dời qua chung quanh. Dù sao trong hoàn cảnh này, không lưu ý một chút, thì sẽ có thể chết ngay tại chỗ.
Một đoàn người cứ như vậy, giúp nhau yểm hộ, thận trọng từng bước, cuối cùng đã đến đại sảnh lầu một. Hồng Mị đi tuốt ở đàng trước, nói: "Đi mau, bãi đổ xe ở phía sau."
Tất cả mọi người không có hoài nghi, trực tiếp đi theo Hồng Mị đi đến bãi đổ xe. Vừa tiến vào bãi đổ xe, liền cảm giác được một hồi gió rét thổi tới, tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái. Mộ Kiệt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, nhưng lại không tìm thấy người nào. Một cái bóng đen bỗng nhiên hướng Mộ Kiệt đánh úp lại, Mộ Kiệt né không kịp, một cước bị đá ra ngoài. Đến khi Mộ Kiệt bị đá bay, mọi người mới giật mình. Tiêu Nhược Thiên là người phản ứng đầu tiên, lập tức chạy đến bên Mộ Kiệt.
"Chị như thế nào? Có sao không? Có bị thương chỗ nào không ?" Tiêu Nhược Thiên lo lắng hỏi. Mộ Kiệt hướng Tiêu Nhược Thiên cười cười, ra hiệu mình không có việc gì. Nhưng khóe miệng chạy ra chút máu, một cước vừa rồi uy lực không nhỏ, nếu như không phải mình theo bản năng dùng tay bảo vệ, chỉ sợ là sẽ chết bởi một cước này.
"Là ai? Mau ra mặt! Nghĩ rằng giấu đầu giấu đuôi sẽ không có việc gì sao?" Tử Kỳ lớn tiếng hô hào.
"Ah ha ha ha ha. . ."
Bỗng nhiên một hồi cười vang vọng khắp bãi gửi xe, lập tức từ một chiếc xe đi ra hai người, không! Phải nói là ba. Nhưng là tổ hợp ba người này thật là quái dị. bất luận là ăn mặc hay là . . . tướng mao. . . Một nam nhân thân hình cao lớn, trong mùa hè nóng bức mặc một cái áo khoác quân chủng dày, quần da đen, chân đi giày quân chủng đen. Nam nhân này đang nắm tay một nữ nhân khác, nữ nhân này cũng giống nam nhân kia, mặc đồ mùa đông. Dưới chân hai người, còn có một tiểu cô nương. Cô bé này nhìn khoảng tầm một, một tuổi gì đó, nhưng lại bò tới bên cạnh hai người kia, bên khóe miệng còn chảy ra nước bọt. Nhìn giống như một đứa bé không thể đi lại được. Cho dù cách ăn mặc cùng hành vi quái dị như thế, nhưng đều làm cho Mộ Kiệt kinh ngạc nhất về bọn hắn chính là. . . trên mặt bọn hắn đều nổi gân xanh rất rõ, con mắt thì đỏ bừng. Nếu như không phải bề ngoài vô cùng xấu xí, thật đúng là sẽ làm mọi người liên tưởng đến một nhân vật trong phim viễn tưởng —— Quỷ hút máu.
Hồng Mị nhìn ba người kỳ quái trước mắt này, bỗng nhiên nhớ được cái gì đó như vậy, nhìn về phía Mộ Kiệt đang ngồi dưới đất. Lúc này, Hắc Khôi cùng Tử Kỳ cũng đồng thời nhìn về phía Mộ Kiệt. Ba người đều có cùng một suy nghĩ, đúng vậy, trạng thái của ba người kia, đúng là cực kỳ giống với Mộ Kiệt ngày đó!
"Các người làm sao vậy?" Mộ Kiệt không rõ ràng hỏi, không biết vì cái gì mà bọn họ lại nhìn mình, thời điểm này không phải nên nghĩ cách đối phó với ba người kia sao? Mộ Kiệt từ khi nhìn thấy ba người bọn họ, biết rõ một cước kia, nhất định là của tên nam nhân kia đá. Tuy bị đá trong nháy mắt, nhưng Mộ Kiệt rõ ràng cảm giác được cái chân kia không phải là chân của một nữ nhân.
"Các người là ai? Ai phái các người tới?" Tử Kỳ khẩn trương hỏi. Nghĩ đến ngày đó sức chiến đấu của Mộ Kiệt sau khi tiến vào trạng thái bạo, người thường căn bản là không thể bì kịp. Mà ngay tại lúc này, có tận ba người, hơn nữa lại là ba người chưa từng thấy qua, không biết rõ năng lực của bọn hắn, cho nên Tử Kỳ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng bây giờ không chỉ có một mình, nàng đã có điều lo lắng. Nàng phải bảo vệ mình, và càng phải bảo vệ tốt người kia. Tử Kỳ quay đầu lại nhìn nhìn Hồng Mị, lại phát hiện Hồng Mị cũng đang mỉm cười nhìn mình, thoáng cái, mặt liền đỏ lên.
"Ah ——!" Bỗng nhiên, hai quái nhân to lớn kia bỗng nhiên bụm lấy đầu kêu lớn. Ngồi Ngồi chồm hổm trên mặt đất bộ dạng tựa hồ rất thống khổ, người nam nhân kia dùng sức đập đầu vào đất. "Oanh" một tiếng, mặt đất vỡ tung biến thành một cái hố lớn. Tất cả một người đều hít sâu một hơi, mặt đất ở bãi đổ xe, là dùng xi măng cốt thép làm nên, đến mấy chục viên đạn bắn ra mới có thể bắn xuyên qua, cái người này chỉ dùng đầu đã có thể đập vỡ nát? Đến cùng đây là quái vật gì. . .
Tiếng la qua đi, người nam nhân kia đứng lên. Giờ này khắc này, ánh mắt của hắn đã chảy ra máu, làn da biến thành màu đỏ tươi, nhe răng nhếch miệng nhìn xem mọi người. Hắn dùng mắt nhìn quét qua một lần, cuối cùng gắt gao nhìn thẳng vào Mộ Kiệt. "Gào!" Nam nhân gào rú một tiếng, rất nhanh hướng Mộ Kiệt chạy đến. Khi mọi người phản ứng, thì người nọ đã lao tới trước mắt Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên giơ súng lên muốn bắn người nam nhân kia, lại bị nhanh trước một bước. Người nam nhân kia một quyền đánh trúng phần bụng Tiêu Nhược Thiên, đem Tiêu Nhược Thiên đánh bay ra ngoài. Sau đó xoay tay lại một quyền hướng Mộ Kiệt đánh, Mộ Kiệt lăn về phía trái một vòng, tránh thoát một quyền này. Xoay lại nhìn cây cột bị người kia đánh trúng, đã sớm bị sụp.
Mồ hôi của Mộ Kiệt theo cằm chảy xuống, nếu bị một quyền của người kia đánh trúng, rất có khả năng sẽ không thể thấy được mặt trời ngay mai? Nam nhân thế công không giảm, lại phóng tới Mộ Kiệt, lúc này, nữ nhân kia cùng tiểu hài tử kia cũng đồng thời vọt lên. Mọi người hô to không ổn, rất rõ ràng, ba người này nhất định là muốn đưa Mộ Kiệt vào chỗ chết. Không cần phải hỏi ai phái tới nữa rồi, đáp án đã hiện ra rất rõ ràng. Hồng Mị xông lên đầu tiên, nữ nhân kia tay bắt lấy cổ Mộ Kiệt, Hồng Mị một cước đá văng ả ra. Tử Kỳ Hắc Khôi cũng theo đi lên, hai người phụ trách đối phó tiểu hài tử kia. Diệp Nhiễm đem Thẩm Diệp Mân giao lại cho Hoa tỷ, để cho Hoa tỷ chiếu cố nàng. Còn mình thì lên giúp Mộ Kiệt.
Diệp Nhiễm biết rõ, ba người này tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí là không thể gọi là người. Tại đây không có ai là đối thủ của bọn hắn, hiện tại chỉ có liều chết xông lên. Tiêu Nhược Thiên gắng gượng đứng dậy, thấy Mộ Kiệt mỗi lần đều rất gắng gượng né tránh công kích của người nam nhân kia, những người khác cũng không hơn bao nhiêu. Nàng phớt lờ đâu đớn của bản thân, cũng lập tức gia nhập chiến đấu.
Người nam nhân kia thân thể tuy cao lớn, nhưng động tác lại dị thường nhanh nhẹn, tăng thêm lực công kích cường đại, căn bản là sức mạnh vô địch. Điều làm cho Mộ Kiệt cảm thấy đau đầu hơn chính là, mỗi lần đánh vào người người kia, giống như là đang đánh vào khối sắt, người nam nhân kia thì chả hề hấn gì, còn mình thì lại đau đến chết. Một đạo quyền như gió đánh tới, Diệp Nhiễm bên cạnh Mộ Kiệt bị đánh bay. Từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mặt cũng vì đau nhức mà đỏ lên, Tiêu Nhược Thiên cũng nhanh kiệt sức. Hai bên kia cũng đồng dạng, Hồng Mị phải đánh với tiểu hài tử tốc độ cực nhanh kia, chạy nhanh đến không nhìn rõ người. Nữ nhân kia thì giống như một người điên, đánh đấm hỗn loạn, làm cho người khác khó lòng phòng bị.
Mắt thấy người nam nhân kia đã phi thân tới, Mộ Kiệt đang quỳ rạp dưới đất muốn đứng lên, nhưng một chút khí lực đều đã mất hết, nàng hai mắt nhắm nghiền, chỉ hy vọng, những người này giết chết mình, có thể buông tha cho những người khác. . . Tiêu Nhược Thiên. . . Tôi yêu em. . .