Mộ Kiệt chỉ cảm thấy ánh mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn. Bên tai chỉ mơ hồ nghe được một thanh âm, "Mộ Kiệt —— không được chết! Mộ Kiệt!" Là tiếng của ai? Vì cái gì nghe thật thân quen nhưng không thể nhớ ra được? Mộ Kiệt cố gắng suy nghĩ xem đây rốt cuộc là giọng nói của ai, trước mặt hiện lên một thân ảnh, nhưng lại không thể nhìn thấy được rõ mặt. Trong tầm mắt chỉ thấy trống rỗng. "Mộ Kiệt!" Giọng nói lại một lần nữa vang lên, cố gắng mở mắt ra, làm cho tầm mắt dần trở nên rõ ràng. Chỉ thấy Tiêu Nhược Thiên quỳ rạp trên mặt đất, hết lần này đến lần khác kêu tên mình, mà trên cổ mình, đang bị một bàn tay hung hăng nắm lấy.
Khóe môi Tiêu Nhược Thiên vươn ra máu tươi, muốn chống người dậy đi cứu Mộ Kiệt, lại phát hiện mình như thế nào cũng không đứng dậy nổi. Mà giờ này khắc này, cả người Mộ Kiệt đã lâm vào trạng thái hôn mê. Sợ hãi sao? Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược Thiên cảm thấy sợ hãi như thế, nhìn người kia tính mạng dần dần bị cướp đi, mà mình lại bất lực, chỉ có thể hết lần này đến lần khác kêu tên người đó. Cái gọi là khổ hơn chết, Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này đã cảm nhận được rồi, nhìn người yêu mình bị người khác giết chết trước mặt, mà chính mình lại bất lực, đây biết bao nhiêu là thống khổ? Nước mắt tùy ý rớt xuống, dần dần làm mơ hồ hai mắt của Tiêu Nhược Thiên.
Mộ Kiệt nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Tiêu Nhược Thiên, trong lòng co rút một trận. Nàng muốn vươn tay, vuốt ve cái khuôn mặt kia, giúp nữ nhân kia lau đi nước mắt. Nhưng bất đắc dĩ chính là, dù cho vươn tay cũng không cách nào chạm được vào nàng. Mộ Kiệt hiện tại cảm thấy khoảng cách xa nhất thế giới chính là sinh ly tử biệt. Chết rồi, cái gì cũng mất, còn sống, thì sẽ có một phần hy vọng. Có lẽ loại ý nghĩ này rất tầm thường, nhưng Mộ Kiệt cho là vậy. Nhìn không tới, sờ không tới, chạm không tới, cảm thụ không được, thậm chí đến linh hồn đều không có, làm sao có thể yêu?
Cứ như vậy chết đi? Chết đi, không cần báo thù. Chết đi, không cần phải tiếp tục giết người. Ha ha. . . loại người như mình, chết đi nhất định sẽ xuống địa ngục a? Nếu như mình chết rồi, người kia sẽ thế nào đây? Có thể hay không yêu mến người khác? Có hay không sẽ trở về thành một kẻ vô tâm vô phế như trước kia, chơi trò Hoa Hồ Điệp? Có lẽ, đây cũng là tốt nhất?
Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy Mộ Kiệt nhắm chặt hai mắt, vậy là bỏ cuộc rồi sao? Không! Nàng sao có thể? Nàng như thế nào bỏ lại mình lại chứ?
"Mộ Kiệt! Chị hãy nghe cho kỹ! Em không muốn chị chết! Em muốn chị sống! Chị không được vứt bỏ em một mình ở thế giới này! Em đã bị bỏ một lần, em không muốn chị cũng vứt bỏ em!" Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng hô hào, yết hầu lại truyền tới một cỗ mùi tanh. "Khục khục khục. . . Mộ Kiệt, em van cầu chị... Đừng bỏ em lại một mình. . ."
Mỗi câu mỗi chữ của Tiêu Nhược Thiên nói rơi vào trong tai Mộ Kiệt, Mộ Kiệt nở nụ cười, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Tiêu Nhược Thiên. . . tôi như thế nào lại cam lòng để lại em một mình? Không. . . Vĩnh viễn không. . .
Người nam nhân kia toét miệng cười, làm cho vẻ ngoài vốn xấu xí càng thêm dữ tợn. Hắn tựa hồ đã nghe hiểu lời của Tiêu Nhược Thiên với Mộ Kiệt, cái cười này, rõ ràng là cười nhạo. Hiển nhiên hắn đã chán cái trò chơi này, tay dùng sức càng mạnh hơn, tất cả gân xanh trên cánh tay đều nổi lên. Đúng lúc này, Mộ Kiệt đột nhiên vươn tay bắt được cánh tay của hắn.
Nam nhân khinh thường nhìn xem cánh tay vừa nắm lấy tay mình, vừa định dùng sức, lại phát hiện tay đau giống như bị gãy. Lại vừa dùng lực, thì gân mạch trong cánh tay đứt ra, máu lẫn da thịt, thoáng cái bắn toạt ra. Nam nhân bị đau, liền buông Mộ Kiệt ra, sau đó quỳ trên mặt đất bụm lấy cánh tay kêu thảm, giương một ánh mắt không thể tin nhìn Mộ Kiệt.
Tất cả mọi người bị cái chuyển biến bất ngờ làm sợ đến ngây người, nhưng là mọi người giật mình không phải là do cục diện nghịch chuyển. Mà là trạng thái lúc này của Mộ Kiệt. Hai mắt Mộ Kiệt trở nên đỏ bừng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người nam nhân trước mặt. Nàng tiến lên phía trước, lảo đảo đi về phía người nọ. Giờ này khắc này Mộ Kiệt, giống như là ma quỷ, toàn thân tản ra âm khí. Bọn người Hồng Mị không phải là lần đầu tiên chứng kiến Mộ Kiệt như lúc này, trạng thái lúc này cùng lần trước cơ hồ giống nhau như đúc.
Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt, nhìn lại ba quái nhân kia, lại cảm thấy tương tự. Bỗng nhiên Mộ Kiệt một bước tiến lên, nắm lấy đầu người nam nhân kia, dùng đầu gối đá lên cằm của hắn. Tên nam nhân thân hình cao to lại bị một cước của Mộ Kiệt đá bay lên, giống như tên rời cung, thẳng tắp bay đến chiếc xe hơi màu đen, cứ thế mà đem cửa xe rơi xuống. Bởi hưng phấn, làm cho đôi mắt vốn đỏ của Mộ Kiệt càng thêm sáng lên, tựa như một khối hồng bảo thạch. Khóe miệng của nàng nhếch lên, từ trên nhìn xuống gã nam nhân đang ngã quỵ kia. Làm cho mọi người cảm thấy Mộ Kiệt lúc này giống như một nữ vương cường đại, vừa cao quý, vừa lãnh ngạo.
Mộ Kiệt nắm chặt quyền, tựa hồ như muốn cho người nam nhân kia một kích cuối cùng. Bỗng nhiên một bóng đen thoáng qua, một cước đem Mộ Kiệt đá bay ra ngoài. Mộ Kiệt không có bất kỳ phòng bị, rắn rắn chắc chắc (Cái này ta không hiểu nên cũng biết beta sao) nhận một cước này. Nàng vỗ vỗ bụi trên người, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia cùng tên tiểu hài tử đang nhe răng hù dọa.
Tất cả mọi người chỉ biết đứng xem, không ai đi đến bên để hỗ trợ, chuẩn xác mà nói chính là không có năng lực để hỗ trợ. Nữ nhân kia cùng tiểu hài tử tuy không có lực phá hoại mạnh như tên nam nhân, nhưng tốc độ lại nhanh kinh người. Mà Mộ Kiệt rõ ràng có thể đuổi kịp tốc độ của hai người kia. Ba thân ảnh không ngừng di chuyển nhanh như thoi tại những cây cột cùng những cỗ xe đang nằm ở đó. Nữ nhân kia bỗng nhiên nhảy đến sau lưng Mộ Kiệt, ý định đánh lén. Lại không nghĩ, phản ứng của Mộ Kiệt so với ả nhanh hơn một bước. Mộ Kiệt quay người vung lên một cước, hướng mặt nữ nhân kia đá, nữ nhân trốn tránh không kịp liền bị đá bay ra ngoài. Nằm trên mặt đất bụm mặt kêu, có thể thấy được một cước này lực mạnh đến bao nhiêu.
Tiểu hài tử thấy nữ nhân bị thương, bất chấp công kích Mộ Kiệt. Một mình lao đến, chạy đến bên người nữ nhân, trong miệng phát ra tiếng ấp úng. Mộ Kiệt mang trên mặt nụ cười khinh thường, lạnh lùng nhìn một màn trước mắt. Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt, tuy đôi mắt đã biến đỏ, nhưng vẫn là giữ nguyên hình dạng, nhưng lúc này thật là lạ lẫm. Tiêu Nhược Thiên không thể tin đây là Mộ Kiệt, nàng thà rằng tin đây là một người giống với Mộ Kiệt.
Nữ nhân vừa rồi nhận một cước kia, đã đứng lên không nổi. Mà người nam nhân cũng đang hấp hối, tiểu cô nương ghé sát vào người nữ nhân, hướng về phía Mộ Kiệt gào thét, ý đồ muốn Mộ Kiệt vì sợ mà ngừng bước. Chạy bằng bốn chi, cấp tốc hướng Mộ Kiệt chạy tới. Trong nháy mắt đã nhảy đến trước mặt Mộ Kiệt, nàng hé miệng, hướng cổ Mộ Kiệt mà cắn. Bỗng nhiên một cánh tay đè đầu của ả xuống, đây chính là tay của Mộ Kiệt. Dùng con mắt đỏ nhìn Mộ Kiệt, tựa hồ như không tin là nàng chỉ có thể dùng một tay là có thể khắc chế được mình. Nữ hài giãy giụa thân thể, muốn trốn thoát khỏi tay của Mộ Kiệt. Nhưng tay Mộ Kiệt vẫn giữ chặt cho dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát.
Tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Kiệt, xem nàng sẽ xử trí như thế nào đối với nữ hài tử này. Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt, chợt thấy khóe miệng Mộ Kiệt nhếch lên. Nếu lúc bình thường, khi thấy hành động này của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên nhất định sẽ bị Mộ Kiệt mê đảo. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy đáng sợ, người này căn bản không phải Mộ Kiệt! Nàng chỉ là giống Mộ Kiệt mà thôi! Nàng tuyệt đối không phải Mộ Kiệt! Mộ Kiệt nàng ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy!
Mộ Kiệt cầm lấy đầu nữ hài tử đè xuống đất, bởi vì khí lực quá lớn, tạo nên một cái hố. Nữ hài chỉ là gào rú một tiếng, rồi không còn âm thanh nào phát ra nữa. Máu chậm rãi tràn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất. Tất cả mọi người đều quay lưng lại, không nhìn một màn máu tanh tàn nhẫn vừa rồi. Chỉ có Tiêu Nhược Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt.
Mộ Kiệt thấy máu tươi tràn ra, vui vẻ càng đậm. Nàng từng quyền từng quyền đập vào thi thể không còn toàn vẹn của nữ hài kia, dù cho máu tươi bắn lên trên cả mặt, cũng không có chút cảm giác nào. Diệp Nhiễm muốn tiến lên ngăn Mộ Kiệt lại, lại bị Hoa tỷ ngăn cản. Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn Hoa tỷ đang bắt lấy tay mình.
"Buông ra, tôi không thể để cho nàng biến thành như vậy." Diệp Nhiễm nói xong liền muốn tiến lên trước.
"Cô chẳng lẽ muốn biến thành thịt nát giống tiểu hài tử kia sao?" Hoa tỷ lạnh lùng nói, ánh mắt lại thẳng ngoắc nhìn một Mộ Kiệt điên cuồng. Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, không ai chú ý tới Tiêu Nhược Thiên đang nằm rạp trên mặt đất lao tới.
Tiêu Nhược Thiên cố nén đau nhức của thân thể, nàng lảo đảo chạy đến phía Mộ Kiệt. Vô luận như thế nào, nàng muốn tìm Mộ Kiệt, người này không phải Mộ Kiệt. Mộ Kiệt luôn thích sạch sẽ, sao lại có thể để cho máu tươi bắn lên mặt mình. Đây không phải! Đây không phải là chị! "Mộ Kiệt! Van cầu chị! Dừng lại! Đừng. . .đừng như vậy nữa, nàng đã chết!" Tiêu Nhược Thiên gắt gao ôm lấy Mộ Kiệt, nàng không thể để cho Mộ Kiệt lại tiếp tục như vậy, sao có thể để cho Mộ Kiệt của tôi biến thành như vậy?
Tiêu Nhược Thiên cảm thấy người trong ngực giãy giụa, ngược lại ôm chặt hơn. Cảm giác được cánh tay của mình đang bị Mộ Kiệt gắt gao đẩy ra, cho dù đau như gãy, Tiêu Nhược Thiên vẫn là không chịu buông tay. "Mộ Kiệt, hãy để em ôm chị, đừng đẩy em ra, em biết rõ, đây không phải chị. Chị chỉ là bị khống chế phải không? Hãy để cho em ôm chị được không?" Mộ Kiệt hiển nhiên đã không kiên nhẫn được nữa, nàng hiện tại đã giết đỏ cả mắt rồi. Dù cho cái ôm này đối với mình có một loại hảo cảm, nhưng là, chỉ cần là ai ngăn cản đều phải chết.
Nàng quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên cũng bình thản đối mặt với Mộ Kiệt, từ trong ánh mắt đỏ tươi của Mộ Kiệt, nàng thấy được cái đau thương thật lớn. Trái tim Tiêu Nhược Thiên giống như bị ai xiết lại, bỗng nhiên, trên cổ truyền đến cảm giác bị xiết chặt, tay Mộ Kiệt đã hung hăng nắm cổ Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Hai tay xoa lấy khuôn mặt dính đầy máu tươi của Mộ Kiệt, dùng tay nhè nhẹ lau sạch, muốn lau sạch vết máu khó coi. Cảm giác được cổ tay dần dần buông ra, Tiêu Nhược Thiên thì thào nói:
"Em biết rõ chị thích sạch sẽ, hiện tại bẩn như vậy, nhất định khó chịu lắm phải không? Em giúp chị lau được không?"
Nghe được ngữ khí ôn nhu của Tiêu Nhược Thiên, tay Mộ Kiệt không lực từ trên cổ Tiêu Nhược Thiên hạ xuống, sững sờ nhìn xem nàng. Tiêu Nhược Thiên nhìn xem một Mộ Kiệt giờ khắc này trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, bờ môi còn có chút mở ra. Nàng nhẹ nhàng hôn lên, không quan tâm những vết máu còn lưu trên mặt, chỉ là muốn dùng nụ hôn này của mình để trấn an người này. Mộ Kiệt dần dần bắt đầu tiếp lại nụ hôn của Tiêu Nhược Thiên, đôi mắt dần dần chuyển lại thành màu đen.
Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên trước mắt, có chút không tin vào hai mắt của mình. Mình còn sống sao? Có phải đây chỉ là ảo giác? Vì sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Thân thể đau quá. . . muốn ngủ . . . Lập tức trước mắt tối sầm, ngã vào trong ngực Tiêu Nhược Thiên.