Quý Thức thật sự không nghĩ đến sẽ gặp lại Lục Sâm.
Bảy năm, vẻ bề ngoài của anh không có thay đổi gì, nhưng cảm giác lại khác hẳn, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng anh vẫn nhớ rõ cậu, thật tốt.
Quý Thức không do dự mà cùng anh trở về nhà, ngày đó đúng là cậu ôm tâm tư muốn bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Nhưng trải qua một đêm đó, cậu lại bắt đầu thấy mờ mịt không lối thoát. Lục Sâm im bặt không nhắc tới chuyện cũ, trừ bỏ thân thể lại không hề có bất kỳ một giao lưu dư thừa nào khác với cậu. Cậu không dám suy đoán ý tứ của Lục Sâm, càng không dám chủ động nói câu: "Không buông tay được".
Lục Sâm nói muốn gặp cậu, cậu không dám đáp ứng.
Cả hai người họ đều cần phải có thời gian để bình tĩnh.
Lại một lần nữa gặp nhau ở quán, đã từng là nơi rất yêu thích của cậu. Lục Sâm hỏi rằng vì sao cậu lâu rồi không đến đây, cậu dò hỏi nói rằng không ai đi cùng, trong lòng lại có một tia chờ mong không thể diễn tả, nhưng đáp án mong muốn nhận được lại không xảy ra.
Cũng không thể nói là thất vọng, nhưng trong lòng nghẹn khuất, điên cuồng mà muốn tìm một hơi để phát tiết, cậu không biết não tàn sao lại bảo Lục Sâm đưa mình đến quán bar. Lục Sâm lại phản ứng vô cùng lớn, bủn xỉn không chịu đồng ý.
Rốt cuộc cảm xúc dồn nén trong lòng cũng dâng lên đến đỉnh điểm, trong lúc xe dừng lại, có những lời không thể nhịn được nữa, cậu hỏi: "Anh có phải cảm thấy rằng em sẽ không sợ sao?"
Nhưng Lục Sâm thế như lại hỏi vì sao lúc trước cậu lại muốn chia tay.
Lục Sâm thật sự để ý chuyện này sao. Vậy thì vì cái gì bảy năm trước lúc mọi chuyện có thể vãn hồi lại chỉ nhận được một chữ "được", hiện giờ lại theo đuổi một hai phải có được một lý do như vậy.
Quý Thức không muốn nói cho anh biết, càng không biết phải nói như thế nào. Cậu đột nhiên nghĩ thông suốt: chia tay thì sao chứ, bảy năm thì như thế nào chứ. Cậu nhớ người ta, sao lại có thể để cho người khác có thể chiếm lấy người này được.
Vì vậy cậu cười nói: "Về sau anh muốn làm gì, có thể tìm em bất cứ lúc nào".
Cậu biết Lục Sâm đã từ lâu rất thích vẻ bề ngoài của mình, cậu càng biết phải làm sao để lợi dùng điểm này làm Lục Sâm lại lần nữa trầm mê chính mình.
Nhìn xem, không phải anh ấy đồng ý sao.
Không ngoài dự đoán, Lục Sâm đến đoàn làm phim thăm ban. Những cứng rắn góc cạnh của cậu cũng dần bị mài mòn. Người đàn ông kia tuy rằng có những lúc nóng giận lại có một tia ôn nhu. Thật ra anh trước nay đều vô cùng ôn nhu, Quý Thức vẫn luôn rõ ràng điều này hơn bất kỳ ai.
Nhưng ngay cả khi Đường Xuyên cũng nhìn ra được rằng cậu thích Lục Sâm, Lục Sâm vì sao lại lần nữa làm như không thấy. Cậu đã nói với anh rằng không phải người nào cậu cũng đều nhìn trúng, vì cái gì Lục Sâm nhìn không được một đáp án từ câu nói đấy chứ.
Là anh không hiểu, hay là không muốn hiểu?
Quý Thức không dám lại suy nghĩ tiếp nữa.
Cho nên lúc Lục Sâm hỏi cậu rằng giữa bọn họ là mối quan hệ gì, cậu lại một lần nữa lùi bước, đáy lòng đang kêu gào bị cực lực áp xuống, bên ngoài bất động thanh sắc mà nói câu "Anh nói là gì thì chính là cái đó".
Quý Thức không thể không khinh thường chính mình. Nhiều năm như vậy không thể khuất phục lại trở nên vô cùng nhát gan khi đứng trước mặt Lục Sâm. Nhận không ra tâm tư người ấy, cũng không dám hé mở dưới ánh mặt trời, sợ rằng sẽ quấy nhiễu người khác, cũng hạ thấp chính mình.
Nhưng cậu vẫn quyết định tết Âm lịch trở về.
Tuy rằng không có được thổ lộ đêm giao thừa như khuôn sáo cũ, ít nhất cũng đổi lấy lại được một tô mì cà chua trứng. Giữa mờ mịt hơi nữa, đuôi mắt có chút đỏ lên. May là Lục Sâm không nhìn thấy.
"Một năm mới, em muốn cùng anh làm lại từ đầu".
Nguyện vọng vẫn giống nhau như đúc bảy năm không đổi, năm nay sẽ thực hiện được sao?
Trên đường ra sân bay, Lục Sâm hỏi cậu vì sao lại không tìm ai đó để yêu đương.
Cậu ẩn ẩn đoán trước điều gì, trái tim không thể ức chế mà trở nên hoảng hốt. Cậu phải hung hăng siết chặt lòng bàn tay mới có thể làm mình tận lực không biểu hiện rõ ràng như vậy. Muốn dùng một câu trả lời không ảnh hưởng đến toàn cục để đổi lấy một lời hứa hẹn.
Lục Sâm hỏi cậu có vừa lòng không, lúc này mà anh còn hỏi rằng cậu có vừa lòng không. Cậu có chút khổ sở, trừ bỏ phụ họa cũng không biết nói điều gì khác. Cậu vẫn như trước ôm một tia chờ mong. Chỉ cần Lục Sâm nói gì đó, vừa lòng cũng được, không vừa lòng cũng không sao, Quý Thức đều muốn nắm lấy tay người bên cạnh, không buông ra nữa.
Cậu nói sai, lại giấu diếm, còn muốn làm Lục Sâm lần nữa giang tay ôm cậu.
Cho nên báo ứng tới.
Lục Sâm nhìn vô cùng tức giận, không chịu nói với cậu một câu nào.
Lúc máy bay cất cánh, Quý Thức nhìn mặt đất càng ngày càng xa, nở ra một nụ cười khổ.
Làm sao bây giờ, hình như cậu đã làm mọi thứ đều bung bét hết rồi.
Hết phiên ngoại