Đường Xuyên ký hợp đồng ngày đầu tiên, người đại diện thấm thía nói với hắn: "Xuyên nhi, cậu biết trước đây không lâu xx tuyển tú, người kia làm sao bắt được vị C không?"
Đường Xuyên không xem qua cái tuyển tú kia, càng không biết vị C là nam hay nữ, vô cùng thành thật lắc đầu.
Người đại diện vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, kéo nhúm tóc vểnh lên sau đầu một cái: "Triệu tổng của truyền thông Cách Tân a. Bằng không thì cậu thấy với cái giọng hát của cái tên kia có thể đi trước một trăm vậy sao? Chỉ cần dựa vào khuôn mặt thôi, xuất đạo là ngon lành liền".
Đường Xuyên kinh sợ gật đầu.
"Vậy cậu biết năm trước nam chính của bộ phim Đại Bạo là như thế nào mà nhận được vai không?"
Đường Xuyên tiếp tục lắc đầu.
"Đứa nhỏ ngốc". Người đại diện lại kéo kéo tóc hắn "Kim chủ trước của hắn chính là Triệu tổng. Triệu tổng chính là người đầu tư chịu chi nhất".
"Vậy sao giờ lại không phải?"
"Nổi tiếng rồi, phủi mông, đá Triệu tổng đi". Người đại diện bĩu môi. "Triệu tổng tức giận muốn điên, nếu không thì sao năm nay tài nguyên của hắn lại kém như vậy chứ".
Giống như rất có đạo lý, Đường Xuyên cảm thấy mình học được không ít, liên tục gật gật đầu.
Người đại diện rất vừa lòng, cười hiền lành: "Tôi dẫn cậu chính là vì nhìn trúng điểm này, thành thật mà nói đừng không có làm chuyện gì xấu. Con đường nào nên đi, con đường nào không nên đi trong lòng cậu phải rõ ràng. Làm người mà, chọn đúng con đường mới có thể đi nhanh được".
Nói xong, người đại diện cao thâm khó đoán rời khỏi.
Đường Xuyên đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình lĩnh ngộ ra ý tứ của người đại diện. Bất quá vấn đề bây giờ là, người đại diện hình như quên dạy hắn rằng nên đi tìm kim chủ bằng cách nào.
Bất quá chuyện này cũng không sao, thầy giáo tốt đều là chỉ dạy phương pháp, quá trình giải đề phải dựa vào sự lãnh ngộ của chính mình.
Vì thế Đường Xuyên mở ra một mục tiêu phấn đấu mới, giống như là tiểu nòng nọc trong truyện cổ tích. Chẳng qua tiểu nòng nọc là đi tìm mẹ, còn hắn là đi tìm kim chủ.
Nhưng quá trình đi tìm kim chủ cũng không quá thuận lợi, một lần lại một lần thất bại làm hắn thật sự hoài nghi rằng có phải là do mình quá ngu ngốc hay không, hay là chỉ có mỗi Triệu tổng là có thói quen bao dưỡng người thôi?
Trong một lần yến hội lúc trước hắn có gặp qua Triệu tổng, nhìn nhìn người ta giao chiến một giờ cũng không thể bán ra nổi một bước, bởi vì hắn không thích cái bụng bia của Triệu tổng. Đường Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không cần phải ủy khuất chính mình, bỏ qua một kim chủ, sẽ còn có hàng ngàn hàng vạn kim chủ đang chờ hắn.
Lúc người đại diện nói cho hắn rằng sẽ vào vai đệ đệ của nam chính trong ≪ Phù hoa thầm lặng ≫, hắn có tìm hiểu sơ qua phần lớn các thành viên đoàn phim và đội hình diễn viên. Ý niệm thứ nhất là người đóng vai nam chính, Quý Thức, lớn lên thật là đẹp mắt, thành một kim chủ chắc cũng không tồi nhỉ.
Hắn mỗi ngày vô cùng thân thiện xuất hiện trước mắt anh ta, chỉ là Quý Thức hình như không muốn phản ứng hắn.
Mãi đến khi Lục tổng của tập đoàn Lục thị đến thăm ban Quý Thức, hắn đang đeo bên cạnh Quý Thức, liền thấy Lục Sâm thường thường quét mắt về phía hắn, lúc đi còn gắt gao nhìn chằm chằm tay hắn.
Đường Xuyên chớp chớp mắt, cảm thấy mình phải thành công ngay lập tức.
Vì thế tối hôm đó hắn đi gõ cửa phòng Lục Sâm, chỉ là kim chủ này hình như không thực sự muốn a, không chỉ không như hắn nghĩ, lại còn dùng tư thái trưởng giả mà dạy dỗ hắn một hồi.
Bất quá Đường Xuyên lại cảm thấy đây là một người tốt, rất có đạo lý.
Xem ra ở đoàn phim này cũng không ôm đến đùi được, nhưng Đường Xuyên không phải là không được gì. Bởi vì hắn phát hiện người khác cũng không biết một bí mật, rằng Quý Thức và Lục Sâm vốn dĩ có một chân, trách sao hắn hai lần không thành công.
Vận khí không tốt thôi mà, không phải do mị lực không đủ.
Sau khi ≪ Phù Hoa thầm lặng ≫ đóng máy, Đường Xuyên nhận được thông cáo mới, là vai nam thứ trong một bộ phim truyền hình, suất diễn rất nhiều. Lúc tiến tổ, hắn gặp được nam chính Tiếu Thanh Nhĩ, một đại minh tinh sáng lấp lánh, vai rộng eo nhỏ chân dài, khí tràng khác biệt.
Lúc Đường Xuyên bắt tay anh ta, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, lại lần nữa hóa thành tiểu nòng nọc, nhân lúc không có ai lặng lẽ nói bên tay anh ta: "Anh có thể bao dưỡng em không?"
Tuy rằng Lục tổng từng nói như vậy không tốt, nhưng hắn không muốn cô phụ sự kỳ vọng của người đại diện.
Hơn nữa, hắn thực sự muốn biết cảm giác được bế lên đùi của Tiếu Thanh Nhĩ là như thế nào.
Người đại diện: ta không phải là ý này a
Hết phiên ngoại