*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, video Tạ Thanh Dao kêu tên Hà Húc ở hiện trường hỏa hoạn đã bị xử lý không còn một mảnh, không tìm thấy một chút dấu vết nào.
Bộ phận quan hệ công chúng cũng bởi vì sai lầm lớn này mà bị trừ lương, thậm chí bị an bài thành một tổ đội để Ava mắng, công ty thoáng cái náo nhiệt vô cùng.
Hà Húc vẫn đến công ty tập luyện như thường lệ, Ava bởi vì bận rộn cũng không rảnh quở trách cậu, Hà Húc hiếm khi được thanh tịnh, lại càng không chủ động đi kiếm thêm chuyện, vì thế náo nhiệt này không liên quan gì đến cậu.
Buổi họp báo được sắp xếp trước khi bộ phim mới khởi quay một ngày, Hà Húc cũng không cần chuẩn bị gì, đến lúc đó mặc kệ Tạ Thanh Dao nói gì cậu chỉ cần gật đầu là được, cho nên không để chuyện này ở trong lòng.
Vấn đề kia Tạ Thanh Dao trả lời là "Không có khả năng", thậm chí không phải "Không thể", trực tiếp để ba chữ này cắt đứt suy nghĩ của cậu. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Hà Húc, bản thân cũng không ôm hy vọng, càng chưa nói tới mất mát.
Điều này ngược lại càng kích thích ý niệm Hà Húc muốn nhanh chóng trả tiền thoát thân, nhưng hợp đồng giữa cậu và công ty vẫn còn hiệu lực, cậu lại không thể đi ra ngoài nhận việc riêng, nếu bị bắt vì vi phạm hợp đồng không biết sẽ phải phạt thêm bao nhiêu tiền.
Nghĩ những thứ này quá mức chuyên chú, tay Hà Húc không vững, quả tạ trực tiếp đập vào chân phải, bất quá lập tức cậu cũng lại không cảm thấy đau.
Dây thần kinh phản xạ đại khái chạy vòng quanh trái đất ba vòng, Hà Húc mới phát hiện chân mình bị thương, ngồi xuống tại chỗ cởi giày kiểm tra một chút.
Mu bàn chân tuy rằng cách một lớp vải nhưng vẫn bị đập một mảng lớn bầm tím, Hà Húc hơi dùng sức liền đau dữ dội, hơn nữa ngồi xuống thì dễ, mà muốn đứng dậy đi lấy hòm thuốc thì lại không được.
Đợi hơn mười phút mới có một thực tập sinh trở về, Hà Húc dựa vào sự hỗ trợ của đối phương mới miễn cưỡng bôi thuốc ngồi xuống ghế, mu bàn chân so với vừa rồi đã sưng lên gần gấp đôi.
"Có chút nghiêm trọng, hay là đi bệnh viện đi?"
"Chỉ là đập một cái, không cần phải tốn sức đi tới đi lui như vậy. " Hà Húc khoát tay," Cậu đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."
Hà Húc nổi tiếng cố chấp, thực tập sinh cũng lười khuyên nhiều, liền xoay người đi làm việc của mình. Hà Húc lại ngồi nửa ngày, nhưng mu bàn chân không có chuyển biến tốt, ngay cả giày cũng không đi vào được, đành phải gọi điện thoại cầu cứu Loan Tụng.
Loan Tụng nhìn thấy vết thương của cậu thì hoảng sợ, không nói hai lời liền cõng cậu chạy ra ngoài, Hà Húc vội vàng gọi cậu ta: "Giày, giày, tôi còn chưa mang giày".
Loan Tụng lại nhanh chóng gấp gáp quay lại lấy giày, sau đó cõng cậu đi vào thang máy. Các đồng nghiệp đồng loạt ném tới ánh mắt kỳ quái, Tạ Thanh Dao ngồi ở văn phòng vừa vặn ngước mắt lên, liền thấy Loan Tụng cõng Hà Húc chạy ra ngoài, nhíu mày hỏi thư ký: "Chuyện gì xảy ra?"
Thư ký nhìn lại, nhưng cách quá xa cũng không rõ tình hình, liền khó xử nói: "Tôi đi hỏi một chút."
"Không cần, nói tiếp chuyện họp báo đi."
"Đau, đau, đau quá bác sĩ, phiền anh nhẹ một chút."
"Phán đoán ban đầu hẳn là không bị thương đến xương, nhưng để đảm bảo một lát vẫn nên chụp X-quang rồi xem xét kỹ hơn một chút. " Bác sĩ cúi đầu viết nguệch ngoạc lên danh sách, rồng bay phượng múa viết xong mấy chữ đơn giản liền giao cho Loan Tụng," Đi đóng tiền, sau đó dẫn cậu ấy đến phòng khám số 3 chụp X-quang."
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Có kết quả chụp, bác sĩ nhìn kỹ mấy lần, lông mày cuối cùng giãn ra: "Xương không sao, nhưng mô mềm ở mu bàn chân bị bầm rất nặng, gần đây phải chú ý nghỉ ngơi, không nên hoạt động quá độ."
"Nhưng tôi sắp có một bộ phim mới phải khởi quay, không còn cách nào khác sao?" Hà Húc có chút gấp gáp, nếu vì chuyện này mà lỡ công việc thì cậu gặp phiền phức lớn rồi.
"Cậu? " Bác sĩ nhìn cậu từ trên xuống dưới," Diễn vai nam số mấy?"
"Ba."
"Cũng không phải nam nhất, liều mạng cái gì? " Bác sĩ xì một tiếng, vung bút lên viết tên thuốc dùng trong uống ngoài," Bốp "một tiếng nhét vào trong ngực Hà Húc, " Tuân theo lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi cho tốt, không tuân theo lời dặn của bác sĩ thì tự gánh lấy hậu quả."
Từ bệnh viện đi ra, cái khác thì không có gì, chỉ là thuốc liền phải xách một đống lớn. Loan Tụng cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ, cõng Hà Húc trên lưng không dám để cho cậu va chạm vào bất kỳ chỗ nào, bình an đưa cậu lên xe.
Hà Húc ôm túi thuốc lớn kia, lặng lẽ thở dài, lầm bầm nói: "Tôi cảm thấy cũng không nghiêm trọng đến thế, nói như thể tôi bị gãy xương vậy?"
"Húc ca, anh thành thật nghe lời bác sĩ đi. " Loan Tụng cúi đầu khởi động xe, liếc nhìn tình hình giao thông vừa lái xe ra ngoài vừa khuyên cậu: " Lúc nào sức khỏe cũng là quan trọng nhất, tuy rằng bỏ qua cơ hội này là rất đáng tiếc, nhưng cũng không có biện pháp nào khác."
"Cái rắm, tiền mới là quan trọng nhất." Hà Húc không phục phản bác, sau đó nói với Loan Tụng nhưng cũng là nói với chính mình:" Tự gánh lấy hậu quả thì tự gánh lấy thôi."
Loan Tụng hết cách với cậu, chỉ có thể để cậu đi. Vì để cho Hà Húc di chuyển thuận lợi một chút, ít nhất có thể mang giày vào, Loan Tụng ôm điện thoại di động tra xét hơn nửa ngày, thử các loại phương pháp mới miễn cưỡng làm cho mu bàn chân sưng lên của Hà Húc hơi tiêu sưng một chút.
"Sáng mai xem lại, nếu không tiêu sưng, anh thật sự nên bỏ cuộc đi."
Hà Húc hừ hừ ừ qua loa, nhưng tuyệt không để trong lòng. Dù sao cậu cũng hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng không thể từ bỏ.
May mà sáng sớm hôm sau tuy rằng mu bàn chân vẫn có chút sưng, nhưng đã có thể miễn cưỡng mang giày vào.
Hà Húc thử đi lại bình thường, chân tuy đau nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, nghĩ thầm bác sĩ quả nhiên chuyện bé xé ra to, vết thương nhỏ này của cậu nào có kinh khủng như vậy.
Luyện qua luyện lại hơn mười lần, tư thế bước đi của Hà Húc rốt cục không còn chút sơ hở nào, vì thế vội vàng lau khô mồ hôi trên mặt, bảo Loan Tụng đưa cậu đến hiện trường họp báo.
Hà Húc đến sớm hơn Tạ Thanh Dao, bởi vì không thể đứng lâu nên đành phải ngồi ngẩn người trong phòng nghỉ, Loan Tụng thấy cậu thực sự nhàm chán, liền giơ điện thoại lên hỏi cậu: "Húc ca, có muốn chơi game không?"
"Hả?" Hà Húc lúc này mới hoàn hồn, liếc nhìn màn hình của Loan Tụng, lông mày thanh tú nhanh chóng nhíu thành bánh quai chèo," Cái này đều là người trẻ tuổi các cậu chơi, tôi không biết chơi."
Loan Tụng không nhịn được liếc mắt xem thường, Hà Húc mới lớn hơn cậu ta hai tuổi, sao lại giống như bọn họ cách nhau tới hai mươi tuổi vậy?
"Đơn giản lắm, em dạy cho anh."
Còn gần hai tiếng nữa mới bắt đầu buổi họp báo, nhân vật chính lại là Tạ Thanh Dao và Tề Nhạc, Hà Húc nghĩ dù sao cũng không có việc gì, chơi một hồi cũng không sao, liền theo hướng dẫn của Loan Tụng tải xuống trò chơi.
Hà Húc toàn bộ như một con ruồi không đầu, giao diện trò chơi tất cả đều là chữ Trung Quốc, cậu đều nhận ra, chính là cái gì cũng tìm không thấy, mỗi một bước đều phải nhờ Loan Tụng tự tay dạy mới được.
Trước kia không cảm thấy Loan Tụng có thể kiên nhẫn như vậy, nhưng lúc này Hà Húc xem như mở mang tầm mắt, vô luận cậu cái gì cũng không biết, Loan Tụng vẫn sẽ không ngại phiền toái dạy, ngay cả một chút giọng điệu không kiên nhẫn cũng không có.
Được đại sư chỉ điểm, Hà Húc rốt cục hiểu rõ giao diện trò chơi, thao tác cũng dần dần bắt đầu quen thuộc, bất quá Loan Tụng cũng phát hiện ra một vấn đề kỳ quái.
Mấy trận đầu Hà Húc còn gần như đổi nhân vật khác chơi, không biết bắt đầu từ trận nào vẫn chọn cùng một nhân vật nữ, nhưng Hà Húc cũng không phải loại người ham sắc đẹp, vì thế Loan Tụng tò mò hỏi: "Anh Húc, sao anh cứ chọn cái này hoài vậy?"
"Tôi thích lời thoại của cô ấy." Hà Húc chuyên chú thao tác trên màn hình, nghe cô nói xong lời thoại, khóe miệng nở nụ cười.
"Câu nào?"
"Nếu bạn không có trái tim, bạn sẽ không bị tổn thương."
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
*Nói là như thế nhưng trái tim của em nó vốn dĩ rất mềm mại, cho nên ai cũng đến làm tổn thương nó...* Đủ 3 chương nha quí dị:)))*