*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đang chơi cái gì thế, vui vẻ như vậy?"
Phía sau vang lên giọng nói của Tạ Thanh Dao, Hà Húc theo bản năng tắt game, đứng lên xoay người chào hỏi Tạ Thanh Dao.
Loan Tụng cũng nhanh chóng rút khỏi trò chơi, giờ làm việc còn dám làm chuyện riêng trước mặt ông chủ, vậy thì thuần túy là không muốn làm việc nữa rồi.
"Sao không chơi nữa, dù sao thời gian cũng còn sớm, chơi thêm một hồi cũng không sao. " Thời gian quả thật còn chưa tới, Tạ Thanh Dao cũng không có ý trách cứ.
Lúc Tạ Thanh Dao đến gần, Hà Húc đã nhét điện thoại vào túi, "Đều là trẻ con bọn họ chơi, tôi đi theo xem thử thôi."
"Một lát nữa lời cần nói đều đã nhớ kỹ chưa?"
Hà Húc ra dấu "OK", "Yên tâm, đã học thuộc làu làu..."
"Vậy là tốt rồi. " Tạ Thanh Dao xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn đám người bận rộn bên ngoài, gọi Hà Húc:" Nếu không có việc gì thì ra ngoài giúp bố trí hội trường đi."
Loan Tụng nghe vậy ấn Hà Húc trở lại ghế, chủ động trả lời: "Em đi là được rồi, Húc ca anh ngồi một lát, trò chuyện với Tạ tổng."
Loan Tụng vừa nói vừa nháy mắt đi ra ngoài, trong lòng Hà Húc hiểu rõ, Loan Tụng ngoại trừ để cho cậu nghỉ ngơi, còn muốn cho cậu và Tạ Thanh Dao chút cơ hội ở chung, để cho quan hệ của bọn họ hòa hoãn một ít.
Nhưng quan hệ giữa cậu và Tạ Thanh Dao nào có dễ hòa hoãn như vậy.
Loan Tụng vừa rời đi, phòng nghỉ to như vậy cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hà Húc như ngồi trên đống lửa, vì thế đứng lên nói: "Tôi đi giúp Loan Tụng."
"Hôm qua Loan Tụng hoảng hốt cõng em ra khỏi công ty, xảy ra chuyện gì?"
"A, không có gì, huấn luyện không cẩn thận bị trẹo chân." Hà Húc sợ Tạ Thanh Dao quở trách, vì thế ngại ngùng nói:" Ngại quá, lần sau sẽ không gây động tĩnh lớn như vậy nữa."
Tạ Thanh Dao kỳ thật muốn hỏi một chút rằng vết thương có nghiêm trọng hay không, nhưng lời Hà Húc nói thành công lại khiến hắn nuốt sự quan tâm trở về, hắn nặng nề "Ừ" một tiếng, liền không quản Hà Húc nữa.
Hà Húc nhanh nhẹn rời khỏi phòng nghỉ, xuống dưới lầu tìm Loan Tụng, lúc đi tới thang máy Tề Nhạc vừa vặn đi ra, mỉm cười gọi tên cậu.
Hà Húc cũng lễ phép đáp lại, chủ động thông báo vị trí của Tạ Thanh Dao, sau đó tập tễnh đi vào thang máy.
"Chân cậu làm sao vậy? " Tề Nhạc nhìn chằm chằm bộ dáng khập khiễng của cậu, không nhịn được đặt câu hỏi.
Từ sớm đến bây giờ, vết thương ở chân của Hà Húc tuy rằng chưa tới cực hạn, nhưng vì phòng ngừa một hồi trong hội trường họp báo bị xấu hổ, Hà Húc thừa dịp không có ai vẫn không miễn cưỡng chính mình phải đi đứng đường hoàng.
Bất quá gặp Tề Nhạc có chút đột ngột, Hà Húc nhất thời không kịp trở tay.
"Không sao, tôi hơi mệt thôi. " Hà Húc lập tức đứng thẳng, mỉm cười vẫy tay với Tề Nhạc:" Vậy tôi đi trước, lát nữa gặp lại."
Hà Húc tìm Loan Tụng ở dưới lầu, cùng cậu sửa sang lại dụng cụ cần dùng trong buổi họp báo, Loan Tụng đẩy cậu sang bên cạnh, "Anh thật đúng là anh trai em, mau tìm một chỗ nghỉ ngơi, cũng không sợ một hồi chân đau đến đứng không vững."
Có thương tích trong người Hà Húc cũng không lay chuyển được Loan Tụng, an vị ở một bên nhìn cậu loay hoay với mấy thứ kia, thỉnh thoảng lật điện thoại di động xem có tin tức gì hay không.
Hội trường bố trí xong chưa được bao lâu, truyền thông liền lục tục vào sân, Hà Húc rút về phòng nghỉ trước một bước, trước khi vào cửa nhìn thấy Tề Nhạc đang kiễng chân tiến đến bên môi Tạ Thanh Dao, vội vàng dừng bước xoay người trở về.
Câu kia nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi, phi lễ chớ nhìn.
Liếc mắt thoáng nhìn bóng lưng Hà Húc hốt hoảng né tránh, Tạ Thanh Dao ngăn Tề Nhạc lại, đi tới cửa gọi cậu một tiếng: "Hà Húc?"
"A! Ở đây? "Hà Húc đã trốn thật xa, nghe tiếng mới thò đầu ra từ góc tường, hơi có chút khiếp sợ nhìn Tạ Thanh Dao:" Nhanh như vậy đã xong rồi?"
"Trong đầu em cả ngày đều chứa cái gì vậy hả? "Tạ Thanh Dao nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Mau tới đây, sửa lại câu trả lời một chút."
"Ồ."
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Trải qua hoạt động cho tới trưa, mu bàn chân bị thương của Hà Húc đã sớm sưng trở lại, giờ phút này ở trong giày da nghiêm chỉnh chen chúc đến khó chịu, nhưng Tạ Thanh Dao lại thúc giục cậu, Hà Húc cũng chỉ có thể tận lực đi nhanh một chút.
Tuy rằng Hà Húc cật lực khống chế thân thể của mình, biểu tình tuy rằng quản lý cũng không tệ lắm, nhưng tư thế đi đường vẫn quá giống một con vịt.
Bộ dáng khác thường này khiến Tạ Thanh Dao chú ý, lông mày hắn nhíu lại, vẫn còn nghi ngờ nhìn chằm chằm Hà Húc: "Thật sự chỉ bị trẹo chân?"
"Ân? Đúng vậy. " Hà Húc toàn thân nhẫn nại đã có chút lực bất tòng tâm. Tạ Thanh Dao vừa hỏi cậu, Hà Húc nhất thời phân tâm chân không đủ lực, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Tạ Thanh Dao nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu, lúc này Hà Húc thật sự bị trẹo chân, đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán rịn ra rất nhiều mồ hôi.
"Cảm ơn."
Hà Húc ổn định trọng tâm liền vịn vách tường thoát khỏi cánh tay Tạ Thanh Dao, không phải cậy mạnh, đơn thuần là vì tránh hiềm nghi. Đương nhiên, nếu Tề Nhạc không ở sau lưng Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm, cậu cũng không ngại để Tạ Thanh Dao đỡ thêm một hồi.
"Cậu như vậy một lát nữa có được không?"
Tạ Thanh Dao nhìn về phía sau thân ảnh Loan Tụng, muốn bảo cậu ta trực tiếp đưa Hà Húc đến bệnh viện kiểm tra lại một chút. Dù sao buổi họp báo hôm nay chủ yếu là để chính thức tuyên bố quan hệ giữa hắn và Tề Nhạc, Hà Húc cho dù không có ở đây cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng Hà Húc chỉ cho rằng Tạ Thanh Dao nghi ngờ năng lực của cậu, vì thế vỗ ngực tự tin cam đoan: "Ngài yên tâm, cam đoan sẽ không xảy ra sự cố."
Tạ Thanh Dao còn muốn nói gì đó, Tiết Lạc từ cầu thang chỗ rẽ đi lên, gật đầu nói với Tạ Thanh Dao: "Khách mời truyền thông đã đến đủ, họp báo có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
"Biết rồi."
Tạ Thanh Dao không có thời gian đứng lại rối rắm về vấn đề của Hà Húc, dùng tốc độ nhanh nhất đem câu trả lời của ba người kiểm tra lại một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì liền đi tới hội trường.
Truyền thông ngồi phía dưới so với Hà Húc dự đoán còn nhiều hơn, nhưng Hà Húc cũng coi như là "lão nhân" ra sa trường đã lâu, đối mặt với trường thương đoản pháo phía dưới chỉ coi như một đám củ cải, nửa điểm khẩn trương cũng không có.
Ngược lại Tề Nhạc hẳn là rất quen với những thứ này lại có chút khẩn trương, hai tay ở phía dưới không ngừng xoa xoa vạt áo, ánh mắt né tránh không dám đối mặt với ống kính.
Hà Húc cảm thấy có chút kỳ quái, trạng thái này của Tề Nhạc giống như mấy năm không thấy máy quay phim, nhưng theo lý thì không nên là như vậy.
Lúc trước Tề Nhạc ra nước ngoài là nói muốn đào tạo chuyên sâu, với vị trí của y ở trong nước mặc dù ra nước ngoài cũng ít nhiều sẽ thu hút sự chú ý, không đến mức mấy năm cũng không gặp được truyền thông mới đúng.
Nhưng bốn năm qua Tề Nhạc không có bất kỳ tác phẩm nào, thậm chí ngay cả tin tức cũng hiếm khi truyền về trong nước, cho dù là Tạ Thanh Dao muốn tìm hiểu cũng rất khó khăn.
Điều này tuyệt không bình thường. Hà Húc âm thầm suy nghĩ, suy nghĩ bay đầy trời, cậu nghĩ không ra nguyên do, nhưng cậu có thể khẳng định Tề Nhạc rời đi nhất định không phải lý do ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Hơn nữa nhảy ra khỏi tầng quan hệ này, lấy thân phận một người đứng xem nghiêm túc phân tích, Hà Húc phát hiện thái độ của Tạ Thanh Dao đột nhiên biến hóa.
Tựa hồ ngay từ đầu Tạ Thanh Dao thật sự dự định đem chuyện giữa hắn và Hà Húc công khai, mượn chuyện này phân rõ giới hạn với Tề Nhạc, nhưng từ ngày Tạ Thanh Dao bị Tiết Lạc gọi đi, tình thế liền hoàn toàn xoay chuyển.
Hà Húc nhíu mày suy tư hồi lâu, đột nhiên tỉnh táo.
Chuyện này, liên quan gì đến anh ta?
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*