" Chó… cũng phải bật cười… Vì một số loại người… sống không bằng nó…"
--------------------------------------------------------------------------------------------------
… tách….tách….
Cô bé đi trên con đường khác hoàn toàn với những đứa kia…..
… Người đi đường không ánh mắt liếc nhìn, như thể cô bé đó không hề tồn tại…
… Cái cảm giác bị lơ là điều vô cùng thích thú… đối với cô…
Miệng cô bé lẩm bẩm vài câu đến hàng chục lần khiến ai đó đều phải bật cười…
…Nếu một ngày nào đó… tôi biến mất… Liệu rằng… có ai nhớ… và đi tìm tôi không?
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Trời vẫn mưa rất to. Nhà nào nhà nấy đều đóng cửa để chuẩn bị cho con bước vào năm học mới…
Chỉ riêng cô bé đó … vẫn đứng một mình dưới trời mưa tầm tã… nguyền rủa những thứ xung quanh…
" Mình cứ tưởng chỉ máu mới có vị tanh… Không ngờ lòng người cũng bẩn, tanh và long lanh không kém"
Và cứ thế cho đến khi dừng lại trước căn nhà có vẻ khá giả, cánh cửa vẫn mở. Mọi người trong nhà lạnh nhạt nhìn cô bé kia, con mắt long sòng sọc như muốn đuổi cổ đi nơi khác. Cô bé vẫn đứng im hồi, khó chịu buông ra câu:
" Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó
Tao móc hết bây giờ"
Mọi người sững sờ đến cứng đơ. Sau giây, họ chợt bừng tỉnh và đổi con ngươi sang nơi khác. Cô bé bấy giờ mới quay chân bước đi.
(p/s: ngắn thôi, chương sau mới bắt đầu dài)