" Tại cái thế giới mục nát và tàn nhẫn này, đã biến tôi thành con búp bê lạnh lùng vô cảm…"
----------------------------------------------------------------------------------------------
năm sau
Thoắt cái, cô bé ngày nào còn lang thang trên phố đã trở thành thiếu nữ… đơn thuần…
Cái tên mà cha mẹ đã đặt cho cô giờ không còn nữa...
Một bà góa phụ thấy thương cảm cô bé nên vô tình đặt cho cô cái tên Amaya…
Có vẻ ai ở thành phố này cũng biết… bí mật đằng sau cái tên đó… trừ bà ta - mụ phù thủy…
Mưa đêm là thứ đáng sợ nhất mà họ từng gặp…
----------------------------------------------------------------------------------------------
- Tạm biệt bà.
- Đi đường cẩn thận nghe con. - Bà Yon gọi với theo.
Hôm nay là ngày đặc biệt vì Amaya sẽ đi học. Nhưng cô không cảm thấy vui mà thật ghê tởm.
Bạn bè là cái thá gì? Thầy cô sao? Thật nực cười. Họ chỉ tồn tại như cơn gió trước mặt cô thôi…
Xì xào… xì xào…
Mọi người chỉ trỏ vào Amaya và bình luận miên man khiến cô có chút khó chịu. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì…
-Nhìn kìa nhìn kìa, cậu bạn kia đẹp trai quá!
- Hợp gu của tao lun ^^
-…….. (vân vân và mây mây)
Amaya lặng người. Mắt cô liếc nhìn chiếc xe sang trọng kia…và cả cậu bạn đó…
Cậu ta bước đi không ánh mắt liếc nhìn… và khi bước qua ai đó… mắt chạm mắt… lập tức tia sét tình ái đâm thẳng vào tim cô…
Mắt Amaya mở to, lọn tóc hồng tung bay trước gió…
-Mình bị sao vậy? - Amaya tự hỏi.
Nữ sinh cuống cuồng chạy theo anh chàng kia… trong khi cô còn quỳ gối, bất động…
"Cái cảm giác này… tại sao nó lại quá quen thuộc…?"