Một người đàn ông khi nghe đến tên đều khiến cho mọi người không cần ngần ngại mà nhớ đến cái tên ngay lập tức. Hắn ngồi trên chiếc xe hơi đời mới có hạng trên thế giới băng băng trên đường đến nơi làm việc.Buổi sáng mang đầy ánh nắng chiếu rọi lên những tấm kính bên ngoài của tòa cao ốc đồ sộ, ẩn hiện màu vàng sang trọng quyền quý lâu lâu phản phất mậu màu xanh da trời yên bình nhưng trù phú đến nỗi cách mấy chục cây số vẫn có thể nhìn thấy.
Đây chính là nơi là hắn đang ngự trị, Tổng công ty của Minh gia, Minh gia tồn tại cũng mới đây nhưng thế lực còn hiển hách hơn những thế lực khác bởi họ chiếm lĩnh cả về kinh tế lẫn chính trị, mặt đều có người đở đầu.
Và hắn hiện tại đang đứng đầu dòng tộc của Minh gia cai quản hơn tỷ người, moi chuyện hắn làm đều nghĩ đến cuộc sống của người dân, chỉ một sơ suất nhỏ có thể hủy hoại kinh tế của một quốc gia nọ.
Năm nay hắn đã hơn tuổi rồi, đủ để trở thành một người đàn ông dày dặn có cả tình yêu lẫn sự nghiệp, người đời cứ cho rằng người như hắn sẽ được trọn vẹn nhưng chỉ có hắn biết là hắn đang rất cô đơn.
Đang chăm chú nhìn sắp tài liệu trong tay, có vẻ như rất chăm chỉ nhưng thật sâu trong đôi mắt có gì đó rất lơ đểnh, không nhìn nữa, hắn quay ra hướng cửa sổ ngắm nhưng dòng người trôi qua thật nhanh, bổng đèn đỏ xem bắc buộc phải dừng lại.
Hắn vẫn cứ ngắm nhìn đường phố, từ đâu đó trên đường xuất hiện một hình ảnh người phụ nữ quen thuộc nhưng lại quá mơ hồ, hắn cố gắng nhìn kỹ lại, đùng đùng mở cửa xe đi đến bên nhưng khi bước được vài ba bước thì biến mất khỏi tầm nhìn, lại một lần nữa hụt hẩn nhưng lúc này hắn đã không còn trẻ xon nữa, mọi diễn biến trên khuông mặt vẫn chỉ có một chữ lạnh hiện lên.
Người lái trong xe cũng bước ra để tìm hiểu sự tình, đó là thư kí của hắn, Khang Hạo.
- ông chủ! có chuyện gì vậy! - Khang Hạo đứng phía sau nhìn xung quanh xem ông chủ của mình vì chuyện gì mà phải ra đến tận đây.
- không có gì! - sau đó hắn quay mặt đi về nơi mình lúc nảy đang ngồi nhưng cũng ang phần luyến tiếc.
Khang Hạo không biết chuyện gì đã xảy ra cũng không thể nào đoán được nên đành nhanh chóng lái xe đưa ông chủ đi làm. Anh là một người mẫu mực, việc gì phải ra việc nấy, rất cẩn trọng thời gian cho chính mình kể cả cho ông chủ, mọi hành động bước đi nước bước đều do học Tuấn Anh bao lâu nay nên hắn rất xem trọng anh và cho làm thư ký riêng là nam chứ không phải nữ như các ông chủ có tiếng khác, một phần cũng bởi vì hắn không thích có phụ nữ bên cạnh ngoại trừ nó.
Bao lâu nay hắn đều nhớ đến những kỹ niệm xưa, lần thứ nó rời đi không mang bất cứ thứ gì, mọi thứ sau khi hắn tĩnh lại được cho chuyển về Việt Nam đặt tại căn biệt thự mới xây mang phong cách Nhật Bản.
Trong năm tiếp theo hắn giành thời gian học đủ thứ tiếng, đặt biệt đã học tiếng Nhật đầu tiêng để khám phá xem nó đã nói gì với những người ngoài chợ, hắn đã hiểu ra mọi chuyện nhưng sao nó lại phải rời xa hắn....
Xin lỗi mọi người nhé! Bận quá! - sugar