Quẩn quanh trong đầu những dòng suy nghĩ, đã đến trước công ty, nơi hắn làm chủ, xe dừng lại khiến hắn thôi không suy nghĩ nữa, tập trung vào việc hiện tại. Vẫn như mọi ngày hắn hôm nay cũng thế vẫn sãi bước trên thảm đỏ tước cổng công ty đi vào cửa, mọi ánh sáng đều tỏa ra trên người hắn thu hút những ke bao quanh.Khang Hạo đi phía sau cũng không khỏi tỏa sáng lây, đi đến đâu mọi người cúi chào đến đó có gì mà không sung sướng.
Trong thang máy, Khang Hạo đọc một hơi lịch trình của ngày hôm nay nhưng đáp lại là vẻ mặt lạnh lùng và sự im lặng bình thường, có lẽ Khang Hạo cũng đã quen với tính cách này cho nên cũng không tỏ ra bất cứ ngạc nhiên nào.
- Tổng giám đốc! hôm nay có buổi tiệc lúc h tại nhà hàng Vạn Niên, ngài có muốn đi không? nghe nói có tổng thống Nga đến dự!
- Buổi tiệc do ai mời? nhằm mục đích gì? - về chuyện tiệc tùng, Minh Tuấn anh thật không hề quan tâm đến, nên mọi chuyện đều do Khang Hạo báo lại những chuyện quan trọng cần gặp nhân vật nào là tốt hưng không vì vậy mà hắn không biết gì, chỉ hỏi xem Khang Hạo chịu làm việc như thế nào.
- Thưa do Chủ tịch tập đoàn máy bay quốc tế mở bửa tiệc chiêu đãi những doanh nhân có tiếng, lần này họ muốn mở rộng quan hệ với lại con gái ông ta sắp sửa làm vợ của con tổng thống Nga nên một phần cũng là do mượn thêm danh tiếng! - không dấp một chữ, như đã học thuộc lòng từ mấy ngày trước Khang Hạo vẫn tỏ ra sự chuyên nghiệp của bản thân.
- Tốt! được rồi ta sẽ đi xem sao! - vẫn nét mặt lạnh lùng ấy nhưng có vẻ nhếch môi cười nhẹ làm ở đâu đó có một người cảm giác từng đợt rùng mình hiện lên.
- Vâng!
Cuộc nói chuyện cũng đã kết thúc thời gian trong thang máy, hiện tại hắn đã ngồi vào vị trí làm những việc thường lệ của một doanh nhân kiệt suất.
Không phải vì hắn hứng thú với ông Tổng thống Nga kia đâu, chỉ vì người bạn của hắn đang làm phi công cho tập đoàn này, lần này hắn đi một chuyến có thể đền đáp công ơn ngày xưa đã cứu hắn trong một lần lơ đểnh xém bị xe tông, nhờ thế người trở thành bạn bè nhưng anh bạn kia lại không muốn nhận sự giúp đở của hắn khi biết thân phận của hắn, vì vậy hắn thật sự coi trong người bạn này.
Đối với hắn, chuyện gặp những tổng thống nước khác cũng chỉ là chuyện thường, các thành viên trong chính phủ của thế giới vẫn thường xuyên mời hắn dự tiệc, nhưng mọi lời mời đều bị từ chối khéo léo dưới sự điều khiển của hắn cùng lý sự của Khang Hạo không ai có thể trách cứ.
Việc quan trong hàng đầu của hắn vẫn là thực lực chứ không phải là quan hệ, tối nay hắn đến buổi tiệc là có dự định trước sẽ có chút nâng đở người bạn kia, một phân cũng muốn xem tiềm năng đầu tư cho tập đoàn này có lợi hay không.
Làm việc mãi miết cho đến giờ ăn trưa, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, chưa có sự cho phép người ngoài kia đã tự động mở cửa ra rồi, một cô gái mặc đồ mác mẻ trang điểm lòe lẹt nhưng cũng có phần sắc sảo đưa đôi chân dài đi đến bên cạnh đẩy bộ ngực đầy đặn lên người hắn khiến hắn nhăn mặt nuốn tống khứ đi đồ rác rưỡi này.
Đó không ai khác chính là người đã nói câu "tao quyết không để yên cho mày đâu, cái đồ trơ trẻn" với nó trước mặt hắn, Giang Kì, nữ sinh học chung trường nhưng chã bao giờ hắn để vào tầm mắt mà cứ nhởn nhơ trước mặt hắn suốt mấy năm nay.
Mới lên kế hoạch tác chiến hãm hại nó thì nó đã đi du học khiến cho Giang Kì vừa tiếc nuối cho kế hoạch vừa vui mừng vì đã nhỏ được cái gai trong mắt, thời gian qua đi tính dâm ngày càng ăn sâu trong máu, nhưng không biết vì sao mà người đời vẫn thấy cô ta dưới lốp người hiền dịu, đến nổi ba mẹ hắn ép phải quen với Giang Kì cô ta.
Những người kia thì một bộ mặc, với hắn lại là một bộ mặc khác, giữa thanh thiên bạch nhật đứng dựa vào người ắn đang ngồi, kéo tay hắn để lên bộ ngực lộ hơn nữa phần tha hồ ép buộc chà sát, hắn vẫn không có chút động tĩnh gì, chờ xem cô còn muốn có những hành động bại hoại nào nữa.
Hôm nay cô mặc bộn váy đỏ ngắn hơn nữa đùi nên rất thuận tiện... vẫn hành động dâm tà cô ta tiếp tục lấy tay hắn di chuyển đến vùng tư mật của người phụ nữ cách một lớp vãi mỏng, tay còn lại kéo váy cao lên lộ ra vùng mông trắng nõn cùng quần chíp màu đỏ chói lọi.
sugar