"Làm sao tôi có thể dặc niềm tin tưởng của chính mình vào một người xa lạ? cô nghĩ như thế nào?" tùy ý ngồi lên chiếc ghế sofa đồng thời vắt chéo chân lên tỏ ra vẻ nguy nghiêm nhưng có một phần nào đó phóng đãng, tay gầy yếu của anh nâng tách trà lên mũi ngửi nhẹ, những làng khỏi lan tỏa nơi khoan mũi khiến một phần nào đó gọi là thoãi mái dâng lên chờ câu trả lời của người đối diện cách đó không xa.Cô gái bé nhỏ bổng một thứ gì đó châm chít trong lòng, phải chăng đó chính là sự hụt hẩn, anh đang hỏi cô có nên tin tưởng tuyệt đối vào một người xa lạ như cô và mới gặp mặt lần đầu hay không đây, chẳng lẽ cô đành trả lời là không sao, những phút sau đứng lặng không nói nên lời.Khẽ chau đôi mày kiếm, trong lòng liền suy nghĩ, hay là lúc trước anh mắc nợ co nên bây giờ đến đòi tiền đây. Mà không phải, chẳng phải là nhà anh xưa nay rất giàu có và sung túc hay sao mà lại thiếu tiền thiếu bạc."tôi không có nhiều thời gian!" thẵng thắng muốn cự tuyệt những câu chuyện sắp kể liệu có đúng sự thật, anh là người như thế nào? Sao có thể tin tưởng những lời từ một phía từ một người mình không hề quen, à nghe giọng điệu của cô hình như là có quen lúc trước khi mất trí nhớ. Đấu tranh nội tâm một lát trong khi cô gái phía đối diện dường như đang lúng túng, cô gái nhỏ này có thật sự là hiền lành đến thế."anh không thẻ dành chút ít thời gian sao, anh không muốn nhớ vền chuyện quá khứ?" cô dường như muốn rơi lệ, đôi mi muốn lệ nhòa rơm rớm, cô yêu anh từ nhỏ đến lớn thế mà anh định quên sạch những kĩ niệm lúc xưa, lại không muốn nhớ đến, khiến lòng cô như muốn tan nát.
"tôi không cho em nói khi nào! kể nhanh lên một chút! thời gian rãnh của tôi không nhiều!" chau đôi mày kiếm đen láy, anh nhắm mắt lại thở một hơi dài như đang mệt mỏi muốn hưởng thụ, mặc cho người phía đối diện thao thao bất tuyệt kể chuyện xa xưa chưa biết chừng có thể tin được hay không.
Ngày xưa, nói ngày xưa nhưng cũng là từ lúc nhỏ anh và cô đã là bạn hàng xóm, nhà họ có bà mẹ thưở xưa đã là bạn bè, cô và anh lớn lên cùng nhau cùng đi học cùng nhau, những kĩ niệm thật êm đềm vui vẻ. Nói về cô cũng chưa nói đến tên, tên cô là Nương Diễm Ngọc, cũng không phải sắc nước hương trời, chim sa cá lặng hay khuynh quốc khuynh thần gì, nhưng được gọi là có dễ nhìn, từ nhoe đã thầm thương trộm nhớ đến anh nhưng về phía anh đối với những đứa con nít mới lớn nhỏ hơn mình tuổi này đã xem như là một đứa em giái chứ không có một thứ tình cảm nào riêng tư, một đứa con gái súng cây răng cửa đang cười toe toét trước mặt anh thì làm sao anh có thể chọn đứa đó làm người sống với anh chọn đời, chọn đâu cho khuất mày khuất mặt cho đỡ nhìn thấy những cái xấu chứ.
Nương Diễm Ngọc là một cô gái hiền lành tốt tính, cũng không có bịa chuyện, gặp trường hợp như hiện tại sẽ có người dệt thêm chuyện nhưng cô là con của một nhà gia giáo cha mẹ theo nghề giảng dạy nên cũng tạo cho cô một tầm nhìn vô cùng trong sáng hơn bao người khác, nhắc lại một số chuyện cơ bản để mong anh một phần nào đó nhớ rõ, nhưng nhìn khuông mặt anh hiện tại vẫn không có cảm xúc nên cô dừng lại câu chuyện của mình, dường như mọi chuyện cô kể chỉ là đơn phương đối với anh có kể hay không kể cũng là một.
"cuối cùng cô đến đây là có mục đích gì nói thẳng ra luôn đi!"
"thật ra em đến đây cũng không phải là kể chuyện cho anh nghe, em đến đây để thông báo với anh một chuyện, ba mẹ đã lập hôn ước cho anh với em và sẽ diễn ra vào tháng tới, em vừa mới từ chổ họ đến đây"
"cô đồng ý à" một cuộc hôn sự bị sắp đặc, thế kỉ nào rồi đây, anh là ai đây, chẳng lẽ lời nói của anh lẳng là gì hay sao lại đem anh gáng ghép với một kẻ không quen không biết, rồi biết đâu chừng chỉ là lừa gạt.
"em đã yêu anh nên em đồng ý, tuy anh không nhớ gì về em nhưng chúng ta có tháng để làm quen lại, chúng ta có thể hẹ hò mà!" một cô gái hiền từ đem tình yêu của mình đặt lên trên hết, chẳng lẽ cô không sợ khi đã cùng anh chung sống nhưng anh lại không hề có chúc tình cảm nào vớ cô hay sao. "không" cô tự thầm trả lời, không cô không bao giờ hối hận về việc những gì cô đã làm vì tình yêu của mình, cô cảm nhận được anh cũng có tình cảm với cô từ lúc trước kh mất trí nhớ, chỉ cần tháng đã đủ để anh có cái nhìn thân thiện với cô một chút, khi ở cũng nhau lâu sẽ bổi đắm tình cảm cho nhau chuyện này là hoàn toàn có thể.
"thưa Chủ tịch đã đến giờ họp!" chợt cô thư kí bên ngoài mở cửa đi vào thông báo đến giời họp, câu nói của Diễm Ngọc xem như là gió thổi qua màng nhĩ bay qua cửa số rồi lại tan rã trong không trung. "được" anh cẫm sắp tài liệu trên bàn đưa cho thư kí rồi đi ra khỏi phong, đi ngang cánh cửa anh bổng dưng lại "tiễn khách" lời nói lạnh nhạt bắn thẳng như tên lữa vào tim cô xé nát tâm can, cô như khách chứ không phải một người nào đó thân quen. Đem lòng trĩu nặng ra khỏi công ty chạy đến chổ ba mẹ.