Hôm nay trời mang theo vẻ âm u mây đen vây kín cả bầu trời như dự báo rằng chuyện chẳng lành sẽ ập đến, đứng dưới cửa công ty anh như cảm nhận từng cơn gió lạnh ào ạt ập vào cơ thể xăn chắc muốn làm đổ nó nhưng mãi chẳng hề lung lay. Trong đầu anh lại hiện lên một hình bóng mờ mờ ảo ảo, có gì đó đã xảy ra anh không thể nào nhớ nổi, càng muốn lục tung lại trí nhớ đầu anh lại càng đau âm ỉ và như thế những hình ảnh ấy anh không bao giờ biết được đó là gì.Chuyện đã cách đây hơn năm rồi, ngày đó cô quyết định trốn đi để tìm sự giải thoát, trốn một lần có thể trốn cả đời hay sao, cô không màn mình từng và đang có một người mẹ bên cạnh, bản thân liền không nghỉ ngợi đến mức phải xa rời mẹ, thật sự không nghĩ tới. Một cô gái trong một căn phòng bếp nho nhỏ lờ đờ tìm kiếm gì đó.
Đêm đã buông xuống nhưng sao cô lại không mở đèn mà lại đứng đó tìm kiếm thứ gì,thật ra mở đèn cũng như không mở đèn mà thôi, đúng, cô thật sự đã không còn nhìn thấy một thứ gì nữa trong cuộc đời còn lại của mình. Hỏi cô đau không, "đau chứ" sao lại không đau khổ cho được, mất đi ánh sáng cũng như mất đi niềm tin, con mắt là cửa sổ tâm hồn lại bị mất đi làm sao không khốn khổ cho được.
Vâng, đó chính là Phương Anh, cô gái năm xưa trốn tránh một cuộc tình và giờ đây cô đang chịu cảnh màn đêm u tối bao phủ.
"Cạch" tiếng mở cửa như mọi ngày, nó dường như là tuần hoàn, cứ vào thời điểm này, lúc này, người được gọi là "ân nhân" trở lại. Nói ân nhân thì chẳng phải quá lố sao, đó chính là người vô tình nhìn thấy cô rồi đem về giúp đở một chút.
"Cô về rồi à" giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nhưng có chút lơ đễnh bởi đây là câu nói ngày nào cô cũng nói đến mức muốn lười nói.
"ừ" tiếng bậc đèn khẽ vọng trong một không gian lạnh lẽo, " cô đang làm gì đó? để tôi giúp tay một chút!", một cô gái với khuông mặt bầu bĩnh, đôi kính gọng đen dầy cộm, trông có vẻ là bị cận thị rất cao độ, cô gái mệt mỏi tháo đôi giày bata để lên kệ, trên người mặt váy công sở cũng coi như dáng người khá đạt tiêu chuẩn.
Nói về người mới xuất hiện này, cũng không quá nỗi bậc gì, cô tên là Cao Hiểu Kỳ, là một nhân viên công sở của một công ty nhỏ gần trung tâm thành phố, vì sao mặc đồ công sở lại mang giày bata đó là một trong những hậu quả truyền kiếp của cái tính quá tomboy đấy sao, mỗi cô gái đều muốn cho mình một đôi giày cao gót tuyệt mĩ, độ cao của giày cao gót thể hiện đẳng cấp cao quý, đối với Hiểu Kỳ lại khác, cô xem giày cao gót như người lạ qua đường, thật ra cô cũng có vài đôi, cũng đem đi làm nhưng chỉ khi đi gặp đối tác mới đem ra dùng đến nó. Điểm này Phương Anh cũng biết, chỉ là cô xem đó là chuyện thường tình, lâu lâu khuyên nhủ vài câu cần phải nữ tính thêm chút nếu không sợ bị ế đi.
Hiểu Kỳ xem cô như một người tri kỉ, tuy có lúc cũng không hợp nhau, nhưng có lẽ cùng là bạn gái một nhà, ít nhiều cũng vơi đi nỗi cô đơn, huống hồ, người mà Hiếu Kỳ cứu hiện tại là đang bị mù, một hoàn cảnh cứu người phải cứu cho chót, lâu dần trở thành người bạn thân thiết.
Nói về cô bạn Phương anh này, Hiểu Kỳ thật sự không hiểu rất nhiều chuyện, vì sao cô lại ra nông nổi này, rồi nhà cô ở đâu, hay cô có người thân không, mọi thứ cô đều đã hỏi nhưng lại không có giảu đáp nào, ngoại trừ biết cô tên là Phương Anh.
"Tiểu Phương, cô lại có tâm sự gì sao, nói tôi nghe một chút có được không, cùng là bạn xem ra cô cũng cần nói với tôi một chút gì đó về cô chứ!" Hiếu kỳ là một cô gái năng động, quyết tâm cởi mở cùng người bạn này.
" Không có gì cả... chỉ là... chỉ là... tôi cảm thấy đói thôi..." cô tìm một cái cớ để giải vây cho ý nghĩ trong đầu, nhớ về người nọ.
" Thật không... thật không có gì không... à tôi có mua vài món để tôi đem ra hâm nóng rồi chúng ta cùng ăn, rồi nói cho tôi biết cô dang nghĩ suy gì!" bàn tay trắng trẻo có thút thịt đầy đặng đem thúc ăn bỏ lên nồi hâm nóng lại, mùi thơm bát ngát khắp phòng.
Ngồi xuống bàn ăn, Phương lên tiếng bày tỏ "Thật sự không phải là không có chuyện, chỉ là..."
"Chỉ là như thế nào, nói rõ cho tôi, chúng ta là bạn thân cùng nhau sống ở đây năm nay, có gì cần phải dấu diếm nữa, nhanh nói cho tôi biết" Hiểu kỳ đúng là hiếu kỳ tò mò với những chuyện cứ ấp a ấp úng như vậy.
"Nói thật tôi ở nhà cô cũng đã lâu lắm rồi, ăn cơm nhà cô, nhưng lại không làm gì để báo đáp ân tình cô được, tôi thật sự rất áy náy, cho nên tôi tính đi tìm một công việc nào đó làm kiếm tiền, dần dần trả hết số nợ năm nay tôi ở nhà cô, có được hay không?" Đúng vậy, cô chính là ở đây một năm rồi, ở nhà chỉ ngoài những công việc trong nhà đang dần quen thuộc nên mới có thể quét nhà lau nhà, rữa bát thì khi có khi không, toàn là do Hiểu Kỳ giành hết. Cô thực sự quá dựa vào cô bạn này rồi.
"Cô có coi tôi là bạn không đó, chúng ta cũng xem như là bạn bè thân thiết, cần gì tính toán những chuyện chi li như vậy, tôi không nói được rồi, cô cần gì phải đem mình cực khổ, hiện tại đôi mắt cô đã như vậy, thực sự có công việc nào hợp với tình trang của cô hay sao?" không ngại đánh vào tổn thương của Phương Anh, Hiểu Kỳ nói thật đến đáy cốt lòng mình, xem cô là người một nhà mà nói rõ suy nghĩ.
"Nghe tôi nói một chút, hôm nay tôi có nghe một người bạn làm cùng công ty tôi bảo rằng, anh ấy nói vợ anh ấy trong một lần tai nạn cũng bị mù lòa, tình trạng anh ta nói giống như tình trạng mà bác sĩ nói với tôi về đôi mắt của cô. Vợ của anh bạn ấy ba ngày nữa sẽ tiến hành điều trị ở Mỹ, nghe đâu liệu trình tuy dài nhưng rất có khả quan, chúng ta cùng đợ xem nếu được thì cho cô đi trị chữa, cô cũng không cần lo chuyện tiền nong, tôi cũng không phải là giàu có, nhưng chác đủ cho cô mượn, sau này tìm thấy lại được ánh sáng, đi làm kiếm tiền trả cả vốn lẫn lời cho tôi, coi như tôi cũng không lỗ vốn đi?!" Nói tràn một hơi, uống một ngụm nước lộc cô mới khỏe khoắn cổ họng lại, cô biết Phương Anh sẽ lo đến chuyện tiền bạc với cô, nên cô đành nói là cho mượn có lãi để Phương khỏi bận tâm, cũng như là tiền của mình đi.