Chương :
“Lệ lão đại!” Mấy hôm trước thấy lão đại luôn nhắm vào Phong Lăng, cứ tưởng anh lại kiếm chuyện với Phong Lăng, A K vội vàng to gan lớn mật đứng chắn trước mặt anh, cười hì hì mà nói: “Lão đại, bây giờ đang là giờ nghỉ, đợi lát nữa tập tiếp, tôi có mấy động tác mới học, không được chuẩn lắm, nhờ lão đại chỉ dạy thêm!”
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn A K đang cười như con khỉ trước mặt mình: “Cút ngay.”
Giọng của người đàn ông kia vừa trầm vừa lạnh nhạt, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của A K, trong giọng nói chẳng còn chút kiên nhẫn nào.
A K nghẹn họng, sờ mũi mình, đành phải nhường đường.
Nhưng khi tránh qua một bên, A K đột nhiên tinh mắt phát hiện ra một vết thương nhỏ không hiểu bị từ bao giờ trêи miệng anh, lập tức kinh ngạc hô lên: “Ôi chao, lão đại, miệng anh làm sao thế? Bị nóng trong người hả? Sao rách cả miệng thế?”
Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của Lệ Nam Hành liếc về phía anh ta lần nữa, A K lập tức rụt cổ, giơ tay xoa xoa cổ mình vài lần, nghĩ ngợi hồi lâu cũng không biết phải làm thế nào để tiếp tục ngăn cản bước chân lão đại, làm thế nào để giúp Phong Lăng.
Phong Lăng nghe thấy âm thanh phía sau, không để ý, nhưng khi nghe thấy A K nói Lệ Nam Hành bị rách miệng, viên đạn vốn được nhắm chuẩn hồng tâm của cô bị lệch ra ngoài thêm hai vòng tròn.
Cô biết đêm qua mình đã cắn mạnh như thế nào, nếm được cả vị máu tanh cơ mà.
Nhưng Lệ lão đại chẳng buồn cắn cô, chỉ có một lần cắn ở đầu lưỡi nhưng cũng không quá mạnh. Phong Lăng vẫn sợ sáng nay sẽ bị người ta nhìn thấy gì đó nên tối qua đã đặt một túi đá lên miệng mình. Sáng ngủ dậy cũng không thấy dấu vết gì, không có dấu vết bị hôn hay sưng đỏ.
Nhìn viên đạn lệch hẳn hai vòng, ánh mắt Phong Lăng lạnh đi, sau đó tiếp tục nâng súng lên, nhưng sau lưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành: “Đạn dùng để huấn luyện bắn súng trong căn cứ, mỗi tuần có một số lượng nhất định, cậu định một ngày dùng hết số đạn của cả đội bắn tỉa trong một tuần sao? Người khác không cần luyện tập à? ”
Động tác Phong Lăng khựng lại, ánh mắt run lên, cô xoay người lại, họng súng trực tiếp nhắm vào người đàn ông đang đứng trêи sân huấn luyện
AK sợ tới mức miệng có thể đút vừa một quả trứng gà, m kiếp, Phong Lăng điên rồi sao?
Thằng nhóc này dám chĩa súng vào lão đại!
Phong Lăng đang tự mình tìm chỗ chết sao? Hay là bởi vì lúc bình thường lão đại quá nghiêm khắc với cậu ta nên cậu ta muốn đồng quy vu tận với lão đại
Ba người còn lại thoáng chốc đờ đẫn vì hành động của Phong Lăng, ai cũng trưng ra vẻ mặt cảnh giác, luôn sẵn sàng nhào lên ngay nếu Phong Lăng thật sự dám bắn lão đại. Tuy họ là anh em trong cùng một đội bắn tỉa, có tình bạn sâu sắc, nhưng dù sao thì lão đại cũng là lão đại, nhất định không thể… có nội chiến được!?
“Phong Lăng, cậu làm gì vậy? Bỏ súng xuống!” AK gào lên với cô: “Tập bắn đến mức phát điên rồi hả? Tại tối hôm qua tôi làm phiền giấc ngủ của cậu nên đầu óc bây giờ không tỉnh táo nữa phải không? Mau bỏ súng xuống! ”
Phong Linh không nhúc nhích, mà trực tiếp đặt tay lên cò súng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không thay đổi của Lệ Nam Hành.
“Phong Lăng!” A K gọi cô lần nữa, cuống quýt chắn trước mặt Lệ Nam Hành, đồng thời cũng quay đầu mà nói: “Lão đại, tối qua tôi uống nhiều quá, nửa đêm gọi điện thoại cho Phong Lăng, làm ồn cả đêm, chắc cậu ta ngủ không ngon giấc nên đầu óc mơ màng, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lắm, lão đại, anh đi trước đi…”
Thế nhưng Lệ Nam Hành vẫn bình tĩnh nhìn về phía Phong Lăng và khẩu súng trong tay cô, không hề tỏ ra kinh ngạc hay có ý định lùi về sau.
“Tránh ra.” A K nghe thấy giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng của người đàn ông sau lưng mình.
A K ngẩn ngơ trong thoáng chốc, quay đầu nhìn anh: “Lão đại…”
Lệ Nam Hành không nói gì thêm, chỉ giơ tay gạt người trước mặt mình ra, nhưng A K có thể cảm nhận được lão đại giơ tay là còn khách sáo, ít nhất không đạp anh ta ra một bên, mà chỉ dùng tay đẩy thôi.
Khoảnh khắc lùi sang một bên, A K ngước mắt nhìn thấy Lệ Nam Hành không chỉ không tránh né mà ngược lại, anh còn bước từng bước về phía Phong Lăng.
Phong Lăng đứng nguyên tại chỗ, tư thế không thay đổi, ánh mắt cũng không thay đổi.
Người đàn ông kia tiến lại gần, từng bước một, cho đến khi gần đến trước mặt cô, nhìn họng súng chỉ cách anh chừng hai mét, Lệ Nam Hành khẽ nhíu mày, cứ nhìn cô chằm chằm như thế.
“Phong Lăng, cậu đang làm gì vậy?”
Lúc này, Kiều Phỉ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim bỗng chốc trật mất một nhịp, đang định tiến lên phía trước thì A K đã vội vàng giơ tay ngăn cản, thì thầm rằng: “Kiều Phỉ, anh đừng qua đó vội, không biết lão đại với Phong Lăng có thù oán gì, dám đối đầu ở đây luôn.”