Chương :
Kiều Phỉ nhíu mày, đưa mắt nhìn Phong Lăng rồi lại nhìn bóng lưng đứng nguyên tại chỗ không hề tránh né của Lệ Nam Hành, đang định đẩy A K, thế mà A K không dám ngăn lão đại, nhưng lại có gan ngăn Kiều Phỉ vì thường ngày quan hệ của cả hai khá tốt.
Thực ra chủ yếu vì A K sợ mọi người đều xông ra đó, lỡ Phong Lăng nóng lên, nổ súng thật, đến lúc đó chưa cần tính đến việc ai bị thương thì đều không ổn, mà bản thân A K cũng cảm thấy chuyện này hình như là chuyện riêng của Phong Lăng và lão đại, người khác không có cách nào xen vào được.
“Phong Lăng, cậu bỏ súng xuống, có gì từ từ nói, cậu biết bây giờ cậu đang chĩa súng vào ai không?” Kiều Phỉ bị ngăn ra phía sau, anh ta nhìn về phía Phong Lăng mà nhíu mày, nghiêm giọng quát: “Mau bỏ súng xuống!”
Lệ Nam Hành thản nhiên nhìn Phong Lăng: “Nổ súng.”
Bàn tay đang nắm chặt khẩu súng của Phong Lăng vì câu nói bất thình lình của người đàn ông kia mà khựng lại, có lẽ ban nãy cô có một phút xúc động, muốn nhờ tư thế ngắm bắn mà quay luôn người lại.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô chợt tỉnh táo hẳn.
Người đàn ông kia ung dung nhìn cô: “Nổ súng đi.”
Cô nắm chặt khẩu súng, ngón tay ấn mạnh vào cò súng.
Lệ Nam Hành bước thẳng qua đó, trước ánh mắt lo lắng của mọi người, anh bước lên trước, không hề nao núng, dùng một tay giữ chặt cổ tay đang cầm súng của Phong Lăng, nhẹ nhàng vặn một cái. Phong Lăng thấy cổ tay đau nhói, khẩu súng rơi thẳng xuống đất.
Bị anh lôi kéo, cô khỏi loạng choạng, trong khoảnh khắc suýt đâm sầm vào anh, cô đã đứng vững được, đột ngột lùi sang bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi tránh né anh còn chẳng kịp của cô, Lệ Nam Hành lạnh nhạt: “Điều đầu tiên trong nội quy huấn luyện của căn cứ XI là gì?”
Bàn tay của Phong Lăng buông thõng bên cơ thể, từ từ siết thành nắm đấm, sau đó cô thở dài, khẽ đáp: “Bất kể lúc nào, chỉ cần ở trong phạm vi căn cứ, không được phép chĩa súng vào người của mình.”
“Thế ban nãy cậu làm cái gì vậy?” Người đàn ông kia lặng lẽ nhìn cô.
Phong Lăng im lặng mất một phút, cô quay người, đối mặt với Lệ Nam Hành: “Lão đại, tôi phạm vào nguyên tắc cơ bản nhất của căn cứ, xin hãy phạt tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, bất kể châu Phi hay bất cứ nơi nào khác, cho tôi đi đâu cũng được, dù điều kiện gian khổ, dù nhiệm vụ khó khăn, tôi cũng sẽ không oán thán nửa lời.”
Kiều Phỉ nhíu mày rất chặt, đẩy A K đang chắn trước mặt mình ra, đi về phía Phong Lăng: “Phong Lăng, cậu điên rồi đúng không? Không biết chỗ này là chỗ nào sao? Đây không chỉ là căn cứ XI mà còn là đội bắn tỉa được bồi dưỡng trọng điểm của căn cứ, có biết hậu quả khi bị cử ra ngoài làm nhiệm vụ không? Từ nay về sau cậu không thể cầm súng của đội bắn tỉa nữa, tên của cậu cũng sẽ bị người khác thay thế!”
Sắc mặt Phong Lăng không thay đổi: “Tôi biết, nhưng sai chính là sai, tôi không thể biện luận cho chính mình.”
Kiều Phỉ nhíu mày, anh ta quay sang Lệ Nam Hành – người lúc này vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng trầm mặc không biết đang nghĩ gì: “Lão đại, cho cậu ấy một cơ hội đi, chắc thời gian này cậu ấy luyện tập căng thẳng quá, áp lực tinh thần lớn, cho nên mới phạm phải chuyện hồ đồ này. Cậu ấy không thích hợp được cử ra ngoài làm nhiệm vụ đâu, nếu như phải phạt, có thể dùng hình phạt khác mà.”
Phong Lăng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn khẩu súng dưới chân mình.
Lâm Thành và Tam đứng bên cạnh khẽ thầm thì: “Phong Lăng tự tìm chỗ chết à? Vốn là thành viên được coi trọng nhất của đội bắn tỉa, cậu ta muốn từ bỏ tất cả cố gắng trước đó của bản thân sao?”
A K cũng nhíu chặt mày, nhìn về phía Phong Lăng bằng ánh mắt lo lắng.
Anh ta chưa từng thấy Phong Lăng bồng bột như vậy bao giờ, anh ta có thể cảm nhận được hôm nay tính tình Phong Lăng không được chín chắn, rất rõ ràng, là kiểu bồng bột không tính đến hậu quả.
Hi vọng lão đại đừng so đo với cậu ta quá, nếu không… E rằng hậu quả rất khó tưởng tượng.
Lệ Nam Hành nhìn về phía Phong Lăng.
Phong Lăng không nói gì.
Ngay khi Kiều Phỉ định lên tiếng lần nữa, Lệ Nam Hành bình tĩnh bảo: “Các cậu ra ngoài trước đi.”
Kiều Phỉ liếc hai người họ như có điều gì đó cần ngẫm nghĩ, A K và những người kia cũng không nói thêm, nhưng thấy lão đại hình như vẫn có vẻ bình tĩnh, ít nhất là không kϊƈɦ động như Phong Lăng, không ai dám hó hé thêm. Với tình huống như hiện tại, ai dám lên tiếng hay chống đối lão đại mới thật sự là tự tìm đường chết.
Kiều Phỉ cũng do dự trong chốc lát rồi quay người đi ra ngoài.
Trêи sân huấn luyện chỉ còn lại hai người họ, Phong Lăng chậm rãi buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, xoay người tránh đi ánh mắt của Lệ Nam Hành.