Chương :
Giờ phút này Hạ Mộc Ngôn vô cùng hối hận, cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, vậy mà lúc trèo lên lại quên mất không dự phòng một đôi găng tay cao su.
Cô nhìn một lúc thì thấy lòng bàn tay của mình hơi tấy lên thật, trên bề mặt vết thương còn lấm tấm rịn lên tia máu.
Cô rũ mắt ngồi đó, Lục Cẩn Phàm còn tưởng cô đang nghĩ đến lòng bàn tay bị thương. Kết quả sau một lúc, lời Hạ Mộc Ngôn nói ra khiến sự bình tĩnh anh duy trì suốt hai mươi mấy năm qua suýt chút sụp đổ.
“Hay là… em dùng miệng… thử?”
“…”
Thấy anh đột nhiên không đáp, thật ra Hạ Mộc Ngôn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao mười năm sau này cô cũng xem không ít phim ảnh, tuy rằng chưa làm qua nhưng tóm lại cũng không đến mức xa lạ.
“Vậy, em đi tắt đèn phòng tắm…” Hạ Mộc Ngôn đứng lên định vòng qua người anh đi ra ngoài phòng tắm tắt đèn.
Nhưng vừa mới đứng dậy thì cổ tay cô căng lên. Anh xoay người cô đè vào tường, cúi đầu vùi khuôn mặt nóng rẫy vào cần cổ cô, không kiềm chế được mà ôm cô thật chặt, giọng nói khàn không tưởng tượng nổi vang lên từ cổ cô: “Anh rất muốn thử. Chờ rời khỏi đây rồi, anh sẽ cho em cơ hội này.”
Lập tức Hạ Mộc Ngôn đỏ mặt lên: “Ai nói là em muốn thử. Chỉ là em thấy anh bây giờ bị giày vò quá…”
Lục Cẩn Phàm khàn giọng cười nhẹ, ôm lấy cô: “Không cần, cứ ôm như vậy, cứ đứng đây đừng cựa.”
“Anh chắc chắn… chỉ cần ôm là được sao?”
“Ừ.” Giọng anh vẫn khản đặc.
“Nhưng em cảm thấy dường như anh rất khó chịu…”
Anh không nói nữa, ôm chặt cô. Hạ Mộc Ngôn dựa lưng vào tường, để mặc cho cả cơ thể căng thẳng của anh dính sát vào người cô, giữa hai cơ thể không hề có khe hở. Nhiệt độ trên người anh cũng dần dần sưởi ấm người cô.
Hạ Mộc Ngôn ngoan ngoãn vươn tay vòng ra sau ôm lưng anh, ghé mặt vào ngực anh. Cô nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim không nhẹ nhàng trầm ổn như bình thường của anh.
Nhưng cho dù như vậy, cho dù mái tóc ngắn màu đen của Lục Cẩn Phàm hơi rối, nhưng anh vẫn khôi ngô tuấn tú. Cho dù quần áo của anh bị cô làm ướt một nửa, nhưng anh vẫn giữ được nét quyến rũ bình thản chỉ của riêng anh.
So với Hạ Mộc Ngôn vừa mới liều mạng trèo từ tầng lên đây, cả bộ quần áo bị giội ướt, còn bị vết máu dây lên, trên mặt có vết xước nhỏ, cả người nhếch nhác không tưởng tượng được.
Không ngờ đến mức này rồi mà cô lại còn nhếch nhác hơn cả anh.
Ôm một lúc lâu, đến khi Hạ Mộc Ngôn cảm giác như mình sắp bị nhiệt độ nóng bỏng trong ngực anh đốt cháy thì cảm xúc từ chiều đến giờ mới được thả lỏng một chút, cứ như vậy tựa vào ngực anh mà suýt ngủ gục.
Bất chợt anh khàn giọng nói: “Em ra ngoài trước đi, để anh tắm.”
Hạ Mộc Ngôn mở mắt ra, sắp ngủ thiếp đi, nhất thời ý thức chưa tỉnh táo lại, cô mơ hồ hỏi: “Tắm nước lạnh sao?”
“Ừ.”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu, vô cùng phối hợp xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Bỗng trên đầu bị quăng đến một chiếc khăn tắm khô.
“Ở đây không tiện cởi quần áo. Người em còn ướt, đắp khăn tắm lên người đi.”
Hạ Mộc Ngôn lại gật đầu, ôm khăn tắm đi ra ngoài.
Hậu quả của tâm lý trấn tĩnh lại chính là rất thèm ngủ. Cô quây khăn tắm quanh người, theo bản năng định đi tìm giường hoặc ghế sofa nằm một lát. Thế nhưng cô vừa đến gần mép giường, nhìn thấy một ụ lớn nằm dưới chăn, thì cơn buồn ngủ trong đầu lập tức bay biến mất.
Cô lấy lại bình tình, bật chiếc đèn mờ mờ ở tường đầu giường, từ từ đưa tay ra khe khẽ vén chăn.
Quả nhiên cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang im lặng nằm ngủ, hơi thở đều đặn. Trong hoàn cảnh này mà vẫn ngủ liên tục như vậy thì rõ ràng cô ta đã bị chuốc thuốc.
Không biết cô gái trẻ nằm trên giường đã ngủ mê man bao lâu, nhưng cô thấy quần áo trên người cô ta vẫn rất ngay ngắn, không lộ ra chỗ nào không nên lộ. Hơn nữa cô đoán chắc chăn này cũng là do Lục Cẩn Phàm quăng trùm lên, đến cả mặt của cô ta cũng không bị lộ ra.
Dù gì đây cũng là một thư ký của Tập đoàn Lục thị, nếu không phải vì uống cà phê với An Thư Ngôn thì cô ta cũng sẽ không bị đưa đến trước mặt ông chủ lớn mà không hay biết gì cả. Nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ là người vô tội.
Hạ Mộc Ngôn kéo chăn lại khẽ đắp lên người cô ta. Tuy phủ chăn lên mặt cô ta nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng vẫn gấp một góc bên trên chừa lại chút khe hở, tránh làm cho người ta ngạt thở.