Chương :
Ngoài cửa sổ mưa đã rơi thưa hơn lúc trước, tiếng sấm cũng nhỏ hơn một chút.
Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa sổ nhìn về mặt biển cách đó không xa. Cho đến bây giờ cô cũng không dám nhìn thẳng xuống dưới từ góc độ này. Ở độ cao tầng, ngay cả vườn hoa phía dưới cũng trở nên mơ hồ, xe qua lại đều chỉ nhỏ như móng tay cái.
Một chữ yêu, quả nhiên là sự mê tín thiên thời địa lợi, có thể mang lại cho con người dũng khí can đảm không thể giải thích được, thậm chí còn không để ý đến chuyện sinh tử.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Lục Cẩn Phàm đi ra, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa sổ đang ngắm mặt biển ngay trước mặt.
Đối với Hạ Mộc Ngôn, mấy tiếng trước hừng đông cũng dằn vặt không kém anh.
Cả hai người đều ngủ trên ghế sofa, Lục Cẩn Phàm ôm Hạ Mộc Ngôn vào ngực. Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng anh ngủ rất sâu, nhưng cô vẫn mơ màng cảm nhận được cơ thể anh vẫn nóng bỏng khác thường.
Cho đến bốn năm giờ sáng, mặt trời dần dần mọc lên đằng chân trời. Hạ Mộc Ngôn ngủ một giấc, mở mắt ra nhìn gian phòng lờ mờ tối, đồng thời cũng cảm nhận được dường như cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng đã ngủ thiếp đi.
Tuy nhiệt độ trên người anh vẫn nóng hơn bình thường một chút nhưng không còn nóng rẫy như đêm qua. Chắc hẳn anh đã trải qua giai đoạn vật vã nhất rồi, cuối cùng thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.
Hạ Mộc Ngôn cứ tựa vào ngực anh không nhúc khích. Cô lắng nghe tiếng nhịp tim của anh, chậm rãi giơ tay lên ôm cổ anh, nhắm mắt lại.
Không biết đã tỉnh dậy hay theo bản năng mà anh đang ngủ say lại ôm Hạ Mộc Ngôn chặt hơn, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô. Nụ hôn như vô thức này lại khiến cho Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng anh không nhịn được cười.
Hạ Mộc Ngôn ngủ lại thêm khoảng tầm hai tiếng nữa. Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng.
Cô ngẩng đầu lên thấy cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng đã ngủ sâu hơn, mà nhiệt độ trên người anh cũng đã hoàn toàn dịu lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, cử động rất nhẹ nhàng chậm rãi chui ra khỏi lòng anh, lấy áo khoác của anh đắp lên cho anh.
Cô rón rén đi đến mép giường kéo rèm cửa sổ ra nhìn sắc trời. Mặc dù tối qua mưa tầm tã sấm sét vang dội, nhưng sáng sớm hôm nay ánh mặt trời đã chói chang, thoạt nhìn bây giờ cũng đã hơn bảy giờ sáng.
Ngoài cửa lúc này có tiếng bước chân đến gần, Hạ Mộc Ngôn cảnh giác xoay người lại. Lúc nghe thấy rõ là tiếng của ông cụ Lục thì cô đi thẳng đến cửa.
“Anh thế mà lại giấu Cẩn Phàm kỹ thật đấy! Chẳng trách tôi cử người đi mà vẫn không tìm ra được!”
Ông cụ Lục đứng ở ngoài cửa nổi giận đùng đùng mắng mỏ: “Anh bây giờ có thể tự xưng là cáo già thâm độc rồi đấy nhỉ!”
Giọng Lục Thiệu Tắc vang lên từ ngoài cửa: “Trước mặt ba, con sợ là không kham nổi bốn chữ này.”
Ông cụ Lục lạnh giọng lầm bầm: “Dù sao cái anh tính toán chính là lòng người! Lần này, đúng là anh vẫn bị thua!”
“Còn ba thì vẫn tin tưởng sự tự chủ của Cẩn Phàm quá nhỉ, mới sáng sớm mà đã nhất định đi theo đến đây. Con cũng không đoán già đoán non với ba, để sau khi cửa mở ra, ba nhìn cho rõ sự thật rồi mau chóng cưới Thư Ngôn về nhà, cũng đỡ cho con tiếp tục phải nhọc lòng.” Giọng nói của Lục Thiệu Tắc tràn đầy tự tin.
“Ha.” Ông cụ Lục cười chế nhạo: “Vậy anh mở cửa nhanh ra cho tôi xem.”
Hạ Mộc Ngôn ghé vào cửa nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Cho đến khi nghe thấy tiếng thẻ phòng quẹt rồi vang lên một đoạn nhạc rất ngắn thì cô mới khẽ nhíu mi tâm, đưa tay lên mở cửa phòng ra từ bên trong trước.
Gương mặt Lục Thiệu Tắc vẫn còn nét cười tự đắc. Nét mặt đó thật sự giống với câu nói của ông cụ Lục, đúng là cáo già thâm độc.
Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn chợt xuất hiện bên trong cửa phòng thì sắc mặt Lục Thiệu Tắc lập tức cứng đờ, nhanh chóng lạnh xuống. Ông ta lạnh mắt nhìn cô chằm chằm: “Tại sao lại là cô?”
Hạ Mộc Ngôn khẽ mỉm cười với ông ta, nụ cười không chút ấm áp: “Xin chào Lục đổng.”
Khuôn mặt Lục Thiệu Tắc khó chịu nhìn cô chằm chằm, bất chợt như muốn vào trong xem tình hình bên trong. Nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng trước cửa không mở ra. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, còn là ba của Lục Cẩn Phàm, nên tóm lại ở trước mặt cô, ông ta cũng không đến mức đưa tay đẩy cô ra.
Ông cụ Lục chống ba toong đi đến, lặng lẽ giơ ngón cái với Hạ Mộc Ngôn, trong mắt tràn ngập vui mừng và tán thưởng. Sau đó ông cụ lại cười, nhìn khuôn mặt vô cùng khó coi của Lục Thiệu Tắc: “Sao hả? Tôi nói anh thua thì đúng là thua. Ba của anh dù sao vẫn là ba của anh. Trong chuyện cháu dâu, anh không lung lay được đâu.”
“Sao cô có thể tìm đến đây?” Dù sao Lục Thiệu Tắc cũng là người từng trải, sắc mặt chỉ sa sầm trong chốc lát rồi lại lạnh lùng chất vấn Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn thản nhiên điềm đạm cười: “Làm sao cháu tìm đến đây không quan trọng. Quan trọng là… đêm hôm qua, người ở bên cạnh Cẩn Phàm là cháu.”