Chương :
Phong Lăng không lên tiếng, cô mở cửa bước ra ngoài đi kiểm tra thương tích của các anh em khác.
Cho đến khi rừng rậm xung quanh tối đen, tiếng côn trùng đặc thù râm ran vang lên trong đêm thì Lục Cẩn Phàm mới trở lại.
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy bánh mì và nước suối Hạ Mộc Ngôn cầm trên tay vẫn còn nguyên. Anh hỏi: “Sao em không ăn?”
Hạ Mộc Ngôn nghe tiếng anh thì chợt bừng tỉnh, đứng dậy đưa đồ trên tay qua: “Cho anh này.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô chăm chú một hồi, cuối cùng chậm rãi nhếch môi cười. Anh bước qua, kéo cô gái nhỏ đang trông mong anh ăn gì đó vào lòng: “Buổi chiều anh đã uống nước và ăn qua loa rồi, bây giờ không đói.”
“Nhưng đã mấy ngày trời anh không ăn gì, chỉ ăn một chút thì sao đủ no? Thể lực anh có chịu nổi không?” Hạ Mộc Ngôn vừa nghĩ tới chuyện anh nhịn đói nhịn khát nhiều ngày qua, trái tim đã không chịu được mà quặn thắt đau đớn.
“Sau sự việc anh đã không còn cảm giác đói bụng nữa. Hơn nữa trong tình trạng này, anh không nên ăn một lúc quá nhiều, dạ dày sẽ không chịu nổi. Ngày mai anh sẽ ăn uống lại bình thường, em cứ ngoan ngoãn ăn đi, đừng lo lắng cho anh.”
Dứt lời, Lục Cẩn Phàm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Hiện giờ một mình em phải ăn cho cả hai người. Mấy ngày qua thiếu dinh dưỡng, bây giờ ngay cả bánh mì cũng không chịu ăn, ai không biết còn tưởng rằng bà Lục bị anh bắt nạt đấy.”
Hạ Mộc Ngôn vùi sâu mặt vào lòng anh: “Thật may là vết thương nặng nhất của anh ở sau lưng, nếu không em sẽ không thể dựa vào lòng anh rồi.”
Vì có vài người của căn cứ XI bị trúng đạn khi nhảy dù từ trực thăng trực thăng xuống, nên sau khi phối hợp cùng phía cảnh sát vào rừng chụp hiện trường làm bằng chứng xong, bọn họ lập tức cấp tốc bay ra khỏi rừng rậm.
Tình trạng người bị thương trước mắt không được ổn định, cũng may là căn cứ XI có bác sĩ theo cùng.
Lúc trực thăng đáp xuống, Hạ Mộc Ngôn mới biết bọn họ phải chăm sóc người bị thương, nên tạm thời nghỉ ngơi một đêm trong kho hàng và lều chống đạn. Chờ vết thương ổn định rồi thì bọn họ mới được đưa thẳng về Mỹ để được điều trị tốt hơn.
Hạ Mộc Ngôn đã ở nơi này hai ngày, cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng từ sau khi Lục Cẩn Phàm đến đây, anh không hề nghỉ ngơi mà lại cùng Nam Hành đi ra ngoài…
Cho đến khuya, Hạ Mộc Ngôn mới cầm chiếc điện thoại mà Phong Lăng vẫn luôn giữ giúp cô, nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ đêm.
Anh bị thương như vậy mà còn không chịu nghỉ ngơi. Khuya rồi, bọn họ còn bàn bạc gì chứ, anh không cần vợ thì thôi, chẳng lẽ cũng không cần mạng luôn à?
Không bao lâu sau, Lục Cẩn Phàm trở về chỗ ở riêng của Hạ Mộc Ngôn thì lập tức nhìn thấy gương mặt giận dỗi của cô gái nhỏ.
“Sao thế?”
“Không sao cả, vừa rồi mải lo nghịch điện thoại nên quên thời gian, em muốn thay đồ, anh ra ngoài trước đi.” Hạ Mộc Ngôn không thèm nhìn anh.
Thấy cô gái nhỏ giận dỗi ra mặt, Lục Cẩn Phàm liếc nhìn bộ váy của cô. Đây là bộ váy trắng đặc trưng của dân địa phương do Phong Lăng cố ý sang thôn trang đối diện biển hồ Tonle Sap mua cho. Thoạt nhìn, chiếc váy trông vừa người Hạ Mộc Ngôn hơn chiếc cô đang mặc trên người, kiểu dáng cũng không quá mộc mạc, thích hợp với người trẻ tuổi.
Anh cười như không cười: “Em muốn thay đồ à?”
Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa hiểu vẻ mặt đùa cợt này của anh là có ý gì. Cô đứng dậy, muốn đẩy anh sang một bên.
“Anh ra ngoài đi.”
“Tại sao anh phải ra ngoài?”
“Em không những muốn thay đồ, em còn phải tắm nữa.” Hạ Mộc Ngôn chỉ thùng nước nóng trong phòng. “Mấy ngày rồi không tắm, hôi muốn chết.”
Vốn dĩ cô còn muốn chờ Lục Cẩn Phàm về tắm rửa, kết quả đợi biết bao lâu mà chỉ chờ được một bụng tức.
“Trước tiên anh không nói đến việc dù em có tắm, anh cũng chẳng cần phải ra ngoài. Mà giờ em có muốn tắm, với bàn tay thế này mà em có thể tự tắm được sao?” Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Phàm thấp thoáng ý cười, cố ý liếc mắt về phía bàn tay đã bị bác sĩ của căn cứ quấn thành cái bánh tét lúc cô vừa trở về.