Chương :
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Buổi chiều Phong Lăng có giúp cô băng bó, nhưng không dày và chặt như vậy. Lúc đó cô vẫn còn có thể nhúc nhích ngón tay.
Nhưng hiện tại, tay cô cứ như đòn bánh tét ấy. Vừa rồi, cô chỉ cầm điện thoại thôi mà đã tốn biết bao công sức, đừng nói đến việc tắm rửa thay đồ.
Ý thức được vấn đề này, Hạ Mộc Ngôn lúng túng: “Vậy em không tắm nữa, cứ để vậy ngạt chết anh đi.” Vừa nói, cô vừa bước ra phía ngoài.
Cửa vừa mở ra, rồi đột nhiên bị cánh tay của anh vươn dài từ phía sau đóng sập lại.
Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn Lục Cẩn Phàm. Đêm dài yên tĩnh, mùi máu trên người anh tuy đã nhạt đi rất nhiều, nhưng hai người vẫn còn bị thương, bốn mắt nhìn nhau như thế, còn là cặp mắt đen nhánh kia của anh, bỗng chốc Hạ Mộc Ngôn không khỏi khẩn trương: “Hay là anh tắm trước đi…”
Lục Cẩn Phàm nhìn tay cô, sau đó giơ tay lột chiếc váy trên người cô từ đầu vai xuống dưới.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Tuy rằng phần lưng và sau gáy anh bị thương, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến động tác của anh.
Anh cởi rất tự nhiên, nhanh như lột vỏ quít vậy. Chỉ trong chớp mắt mà chiếc váy gần như không còn màu trắng của Hạ Mộc Ngôn đã bị lột ra rồi.
“Cũng chẳng phải anh chưa từng tắm cho em, bây giờ mới nhớ tới chuyện ngại ngùng à?” Sau khi lột đồ xong, anh lại nhìn về phía chiếc thùng gỗ bên kia, hờ hững nói: “Kiểu tắm đúng chuẩn nguyên thủy, thùng gỗ này lại nhỏ như vậy, cho dù anh giúp em tắm thì cũng đâu đủ khoảng trống để làm gì em?”
Hạ Mộc Ngôn: “Cho dù có đủ khoảng trống thì bây giờ anh cũng không thể làm gì em được. Ba tháng đầu mang thai, anh không được đụng đến em.”
Lục Cẩn Phàm nhướng mày, nhìn sâu vào mắt cô: “Là Tần Tư Đình nói cho em biết?”
“Không phải, vừa rồi em rảnh rỗi nên lấy điện thoại tra cứu những thông tin cơ bản về thời kỳ mang thai.”
“Em xem đúng lúc quá nhỉ.”
“… Nếu không, với thương tích này mà anh còn muốn thế nào nữa? Mấy ngày nay anh còn không được ăn uống, thể lực của anh là vô cùng hả?”
“Còn phải xem là dùng thể lực vào việc gì nữa.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Lúc ngồi vào thùng gỗ nhỏ, Hạ Mộc Ngôn có hơi không quen. Đây là lần đầu tiên cô tắm kiểu cổ xưa thế này, thật khiến cô không khỏi thắc mắc cuộc sống của người dân Campuchia ở đây thế nào. Rõ ràng lúc trước ở sân bay cô còn nhìn thấy không ít quần thể kiến trúc hiện đại và rất nhiều người mặc quần áo thời thượng đi qua đi lại, cuộc sống vô cùng yên ả.
Nhưng cuộc sống những thôn làng ở xung quanh biển hồ Tonle Sap này lại khác xa cuộc sống ở thành phố.
Thấy Lục Cẩn Phàm đã xắn ống tay áo bước đến gần, Hạ Mộc Ngôn nhìn gương mặt mờ ảo của anh qua làn hơi nước thì đột nhiên đề nghị: “Hay là bảo Phong Lăng tới giúp em tắm đi…”
Thật ra lúc nói câu này Hạ Mộc Ngôn cũng có hơi do dự. Tuy rằng cô và Phong Lăng đều là con gái, nhưng chưa từng nhìn qua cơ thể của nhau. Nếu nhờ Phong Lăng tắm thì giữa hai người sẽ có sự lúng túng.
Cô không thích người khác chạm vào mình, cô chỉ quen Lục Cẩn Phàm mà thôi.
Nhưng anh bị thương còn nặng hơn cả cô.
Lục Cẩn Phàm nhúng tay vào trong nước thử độ ấm, sau đó giội nước lên bờ vai trần lộ ra bên trên của cô, giọng điệu vẫn hờ hững: “Anh không cho phép người khác chạm vào em. Đàn ông không được, kiểu nửa nam nửa nữ như Phong Lăng cũng không được.”
“…”
Cái gì mà nửa nam nửa nữ.
Trước kia, vì ở trong căn cứ nên bất đắc dĩ Phong Lăng phải cải trang thành đàn ông thôi. Rõ ràng người ta là con gái từ trong ra ngoài mà.
Nhưng Lục Cẩn Phàm đã nói vậy, Hạ Mộc Ngôn cũng không tiện phản bác. Cô tựa lên thùng gỗ, để kệ cho anh giúp cô tắm rửa. Hạ Mộc Ngôn nói: “Đúng rồi, có lẽ sau này chúng ta không có cơ hội trở về chung cư bên cạnh Đại học T nữa, anh có muốn bán đi, hay là…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Mộc Ngôn cảm giác trước mắt chợt tối sầm lại. Cô mở mắt ra nhìn thấy anh đang cúi đầu xuống.