Chương :
Lục Cẩn Phàm ngồi trên giường, áo đã cởi ra. Sau khi vào cửa, Hạ Mộc Ngôn hơi ngần ngừ, không biết nên vào trong ngay hay chờ bác sĩ rời đi rồi hãy vào.
Bác sĩ đang đứng bên giường, nói: “Ông Lục, phiền ông xoay người lại.”
Anh không nhúc nhích, thậm chí làm như không nghe thấy cũng không đáp lại.
Bác sĩ lặp lại: “Ông Lục, vết thương của ông cần được rửa và thay băng mỗi ngày, xin ông xoay người lại.”
Anh vẫn không nhúc nhích.
Bác sĩ dừng một chút, bỗng nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn đang đứng trước cửa. Biết cô là bà Lục, ông ta vừa định lên tiếng nhờ cô giúp thì cô đã đi tới.
Tới bên giường, Hạ Mộc Ngôn đưa tay kéo áo anh lên che vai và trước ngực, chỉ để lộ vết thương ở sau lưng, rồi nhẹ nhàng giục anh xoay người. Sau đó cô mới nắm góc áo trên vai anh nhấc lên, tránh đụng tới vết thương trên lưng anh.
Lục Cẩn Phàm để mặc cô làm gì thì làm, chỉ liếc nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô.
Bác sĩ hài lòng nhìn hai người, định bước tới bôi thuốc, nhưng Lục Cẩn Phàm đã nhanh chóng xoay người lại như cũ.
Thấy động tác của anh, Hạ Mộc Ngôn liền nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Anh liếc sang nhìn cô, sau đó đưa tay kéo cô bất chấp vết thương sau lưng. Ngay lúc anh giơ cánh tay lên, Hạ Mộc Ngôn đã nhìn thấy chỗ mũi khâu rộng nhất ở vết thương sau lưng anh rịn ra một giọt máu.
“Lục Cẩn Phàm!”
Hạ Mộc Ngôn càng nhíu chặt đôi mày, đang định nhắc nhở anh thì anh đã ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Vừa rồi anh giơ cánh tay lên đã ảnh hưởng tới vết thương, nên bây giờ khi anh vòng cánh tay ôm lấy thắt lưng cô, Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không dám giãy giụa. Hơn nữa, cánh tay còn lại của anh cũng ghì chặt cô vào lòng, khiến cô càng không thể nhúc nhích.
Môi anh dán vào Thái dương cô, giọng nói trầm và bình thản: “Lát nữa hãy bôi thuốc, ông hãy ra ngoài trước đi.”
Câu này anh nói với vị bác sĩ kia.
“Anh bôi thuốc trước đã, có gì muốn nói mà không thể chờ một lát chứ?” Rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng hơi ngọ nguậy tránh ra một chút. Cô không dám làm vết thương của anh bị ảnh hưởng, nên động tác cũng không quá mạnh, chỉ động đậy được một chút là lại bị anh ghì chặt vào lòng.
Cô quay đầu sang lườm anh: “Lục Cẩn Phàm, anh thật sự không coi sức khỏe của mình ra gì sao? Nếu chẳng may miệng vết thương của anh bị nứt ra nhiều lần thì sẽ bị nhiễm trùng. Nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da, nhưng nếu không xử lý cẩn thận thì sẽ có thể nhiễm trùng sang những phần khác trên cơ thể. Nếu xảy ra chuyện không may, anh muốn nằm trong bệnh viện suốt đời sao? Hay anh muốn em ở trong bệnh viện cùng anh suốt đời?”
Vòng tay anh đang ghì chặt cơ thể cô liền buông lỏng.
Hạ Mộc Ngôn thừa cơ định đứng dậy, nhưng dường như anh chợt đổi ý, bỗng nhiên vòng tay ôm cô giữ lại.
Tiếp đó anh hôn lên mặt cô, rồi kề tai cô thản nhiên cười khẽ: “Tức giận đến như vậy sao?”
Hạ Mộc Ngôn rất muốn trừng mắt nhìn anh.
Khi nhìn thấy Tô Tri Lam lấy nhẫn đính hôn ra, cô cũng không giận dữ như khi vừa rồi nhìn thấy vết thương rướm máu của anh.
“Anh để bác sĩ bôi thuốc trước đi, em sẽ ngồi bên cạnh, không đi ra ngoài, cũng không quấy rầy bác sĩ.” Thấy khuôn mặt anh vẫn tái nhợt, Hạ Mộc Ngôn biết anh làm như vậy là cố tình giữ cô ở lại đây, nhưng cô cũng không nỡ quay về phòng bệnh của mình, rốt cuộc đành nhượng bộ.
Thời gian hai người giằng co như vậy chưa tới một phút, rốt cuộc anh cũng buông tay ra.
Cô cụp mắt xuống, đứng dậy xụ mặt ngồi xuống bên cạnh, nói với bác sĩ: “Nhờ bác sĩ thay băng cho anh ấy ạ.”
Bác sĩ gật đầu, thầm khen ngợi cô. Ông Lục này không phải là nhân vật đơn giản, nên bác sĩ cũng không dám lớn tiếng. Ông Lục đã không chịu phối hợp để thay băng thì bác sĩ cũng không dám cưỡng ép. Kết quả bà Lục chỉ cần nói mấy câu là ông Lục đã xoay người lại để bác sĩ xử lý vết thương.
Khi bác sĩ bôi thuốc, Hạ Mộc Ngôn mới có dịp nhìn rõ vết thương trên lưng anh. Mặc dù vết thương được khâu rất tốt, nhưng nó quá sâu, nhất là vết thương vừa sâu vừa dài bên ngoài cột sống. Tuy hiện nay vết thương đều được khâu bằng kim chỉ thẩm mỹ, hơn nữa nếu có nhiều tiền để xử lý, có lẽ cũng không để lại sẹo, nhưng ít nhất cũng phải mất đến mấy năm.
Trước mắt cô như lại hiện ra cảnh tượng hai người kia hung hăng nện báng súng lên mu bàn tay và gáy của Lục Cẩn Phàm. Trước đó anh luôn mặc áo sơ mi, rồi sau đó khi bác sĩ xử lý vết thương cho anh, cô cũng không dám nhìn. Bây giờ nhìn thấy rõ ràng, lập tức lòng cô đau xót như cũng bị rạch một vết thương máu chảy đầm đìa.