Chương :
Cô thật sự rất đau lòng.
Lục Cẩn Phàm ngồi đối diện Hạ Mộc Ngôn, anh nhận thấy vẻ đau xót trong đôi mắt không kiềm chế được mà đỏ bừng của cô.
Ánh mắt đặc biệt dịu dàng đó của cô khiến lòng anh chợt xúc động. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên mặt cô, lên khóe môi cô, hơi thở bao trùm lên từng làn da thớ thịt trên mặt cô. Ngượng ngùng vì trong phòng còn có bác sĩ, Hạ Mộc Ngôn nghiêng đầu tránh né, thế là nụ hôn của anh rơi vào vành tai cô. Đây vốn là điểm nhạy cảm nhất trên người cô, khiến cô suýt giật mình, liền lặng lẽ đưa tay đẩy anh ra.
Rốt cuộc cũng không thèm để ý trong phòng còn có người thứ ba, anh càng hôn mạnh bạo hơn, cuối cùng nâng cằm cô lên hôn ngấu nghiến.
Bác sĩ vừa bôi thuốc vừa nhìn hai người: “…”
Ông ta cũng không dám nhìn hai người lâu, cố gắng hướng ánh mắt vào vết thương trên lưng Lục Cẩn Phàm, vội vàng đổi thuốc xong rồi băng lại cho anh. Sau đó ông lẳng lặng rời phòng bệnh, trước khi đi cũng không dám nói một câu quấy rầy.
Bị anh ôm chặt mà hôn lấy hôn để, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn đành ngồi im chịu trận. Khi thấy cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cô biết bác sĩ đã đi ra ngoài. Mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng cô biết, ngay cả bác sĩ cũng đã đi, cô có ngượng ngùng thì cũng muộn mất rồi.
Cô để mặc cho anh hôn môi, chỉ hỏi: “Vừa rồi vì sao anh không chịu ngoan ngoãn thay băng?”
“Bởi vì thấy em đã trở về, anh muốn giữ em lại.” Anh khàn giọng nói, miệng vẫn dán vào khóe môi cô.
Hạ Mộc Ngôn dừng một chút, bỗng giơ tay lên đẩy cánh tay anh vẫn còn đặt bên hông mình ra rồi đứng dậy. Thấy vết thương của anh đã được thay băng, cô liền mặc áo lại cho anh. Vừa cài từng nút áo trên chiếc áo đồng phục bệnh nhân màu lam nhạt cho anh, cô vừa liếm môi nói: “Chẳng phải hôm qua em vẫn ở đây với anh sao? Chỉ là em ra ngoài dạo một vòng, mua vài món đồ mà thôi. Em cũng chưa hề nói đêm nay sẽ không đến với anh, sao bỗng nhiên anh lại giữ em lại thế này?”
Anh nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Chứ không phải vì giận anh nên em mới ra ngoài dạo phố sao?”
Hạ Mộc Ngôn cảm thấy đau lòng, thật sự không muốn vì người nào đó quấy rầy mà ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, cô nói: “Anh đang ở yên lành trong bệnh viện như thế này, em có thể tức giận cái gì chứ?”
Anh nhìn cô đăm đăm: “Anh còn tưởng vì tấm ảnh được cố ý chụp từ góc độ kia mà em nổi cơn ghen chứ.”
Cô kinh ngạc: “Làm sao ngay cả ảnh chụp trong điện thoại của em mà anh cũng biết?”
“Trong điện thoại của Phong Lăng có cài đặt một phần mềm kết nối dữ liệu giữa điện thoại của cô ấy và điện thoại của em. Tin nhắn bình thường thì cô ấy không nhận được, nhưng tin nhắn đến từ một số điện thoại xa lạ hoặc từ một số điện thoại ẩn thì cô ấy sẽ nhận được.” Lục Cẩn Phàm không giấu giếm.
“Thảo nào…”
“Em không có gì muốn hỏi anh sao?” Anh nhìn vào mắt cô, khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc.
“Anh cũng vừa nói rồi, đó chỉ là một tấm ảnh được chụp ở một góc độ có tính toán, em còn có gì để hỏi kia chứ?” Hạ Mộc Ngôn xoay người đi, xách một lẵng trái cây không biết do ai mang tới, lấy ra gọt vỏ, không nói thêm lời nào.
Gọt trái cây xong, cô quay đầu lại, thấy anh đang ngắm nhìn cô, ánh mắt bình thản không rõ vui buồn.
Không đoán được tâm trạng của anh, Hạ Mộc Ngôn lại cắt trái cây thành miếng nhỏ bày lên đĩa, rồi dùng nĩa nhựa ghim một miếng đưa cho anh: “Anh ăn một chút trái cây đi!”
Anh không nhận, cũng không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh nhìn cô: “Em chắc chắn là không muốn hỏi bất cứ điều gì?”
Hạ Mộc Ngôn xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng, vẻ mặt thờ ơ: “Anh là một người đàn ông, cũng không phải là một thiếu niên mười mấy tuổi, đương nhiên là đã trải qua nhiều chuyện trong quá khứ. Ngoài việc tự nhủ mình nên cởi mở không truy cứu, không đặt nặng trong lòng, em còn có thể hỏi cái gì? Chẳng lẽ em hỏi anh lần đầu tiên đính hôn anh có cảm giác như thế nào? Trong thời gian yêu cô Tô kia, anh đã ôm, đã hôn hoặc đã… ngủ với cô ta chưa?”
Thật ra Hạ Mộc Ngôn không nên nói mấy câu sau cùng. Cô tự nguyện nói, vốn chỉ nghĩ đó đơn thuần là biểu hiện sự “cởi mở” của mình, nói xong cô liền hối hận, nhưng lời đã nói ra làm sao rút lại. Dứt lời, cô tránh ánh mắt của anh, tay cầm đĩa trái cây đi tới bên bàn.
“Em thật là rộng lượng.” Giọng nói bình thản của Lục Cẩn Phàm không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Hạ Mộc Ngôn không biết Lục Cẩn Phàm trưng bộ mặt như vậy ra với cô là có ý gì. Lúc này, ngay cả tâm trạng của mình cô còn chưa chỉnh đốn lại, làm sao có hơi sức đâu mà đi vỗ về boss Lục.
Cô lại bỏ một miếng trái cây vào miệng, cố nhai một lát, có cảm giác không hả giận, trong lòng rất khó chịu.
Nói không để tâm là nói cho hay thôi, rốt cuộc cô vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua.