Yêu Một Người Nợ Một Đời

chương 657

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Anh quan tâm đến sống chết của cô, nhưng về mặt tình cảm lại cố ý không cho cô đến gần.

Thú vị.

Thật là thú vị.

Nếu như anh thật sự hi vọng tôi sống tốt đến thế.

Vậy thì Lục Cẩn Phàm, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ sống hết sức thoải mái, hết sức đặc sắc, đặc sắc đến rực rỡ, khiến anh có tránh cũng không tránh được! Đâu đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng của tôi!

Mùa hè ở Hải Thành vô cùng nóng bức.

Phòng giao dịch Lục Ngôn sắp dời đến địa điểm mới. Tòa cao ốc làm việc đã thành hình, chỉ còn một ít văn phòng bên trong cần phải sửa sang, hẳn là phải hơn một tuần lễ nữa mới có thể hoàn thành.

Hạ Mộc Ngôn mặc áo phông nữ màu trắng in hoa rộng rãi và quần soóc hàng ngày, tay cầm dụng cụ sơn tường, bận rộn đi tới đi lui trong phòng làm việc.

Hạ Điềm vừa đi mua mười mấy que kem về, nhìn thấy những người dọn dẹp khác trong văn phòng đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại Hạ Mộc Ngôn vùi đầu dốc sức làm việc.

“Cậu đúng là không xem mình là bà chủ. Nhân viên nhiều như vậy, bọn họ nghỉ hết cả rồi, cậu còn ở đây một mình sơn cái gì? Không phải thợ thi công nói chỗ này sẽ lắp đặt một tấm kính dày sao? Quét sơn trắng cũng đâu có tác dụng, dù sao nhìn cũng không thấy được.” Hạ Điềm lấy một que kem từ trong túi ra đưa cho cô: “Nóng chết đi được, hiện giờ tòa cao ốc còn chưa có điện, máy điều hòa không thể vận hành, mồ hôi toát ướt cả người, nhanh làm mát đi nào.”

Hạ Mộc Ngôn quét sơn mảng tường trống cuối cùng, sau đó mới buông dụng cụ trên tay xuống. Cô lau mồ hôi trên mặt, kết quả mảng sơn trắng trên tay quẹt vào gò má.

Trên mặt cô không chỉ có một đốm trắng, mà chóp mũi, cằm và cổ đều dính hết. Hạ Điềm nhịn cười, đưa que kem cho cô: “Cậu ăn trước đi, lát nữa nhớ rửa mặt đấy.”

Hạ Mộc Ngôn nhìn cô khó hiểu, vừa xé vỏ bọc cây kem ra vừa nói: “Cười cái gì? Chưa thấy bà chủ nào xinh đẹp như vậy à?”

“Mình chưa từng gặp bà chủ nào giống như bị trâu nhập như cậu vậy. Cả tuần lễ gần đây cậu trúng tà gì thế? Khoảng thời gian trước thì ủ rũ xuống tinh thần, gần đây lại sung sức hăng hái, dốc lòng làm việc. Mình thấy bây giờ cậu không cần tập thể dục đâu, chỉ cần ở chung với đám thợ hồ sửa sang quét tường trong tòa cao ốc này là đã đủ lượng vận động rồi.”

Hạ Mộc Ngôn cầm khăn ướt Tiểu Bát đưa đến lau tay, sau đó cầm que kem cắn một miếng, rồi lại dời mắt nhìn về phía vách tường bên trong phòng làm việc: “Mình không định đặt tấm kính ở đó nữa, mình định đặt thứ khác. Sơn tường thành một màu thống nhất như vậy để nhìn cho dễ chịu.”

Hạ Điềm nhướng mày, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt mỗi bên dính một ít sơn trắng của cô: “Vừa rồi mình đi ra ngoài gặp được Vinse ở quán cà phê gần đây, là cái người trước giờ vẫn cứ tặng hoa cho cậu đấy. Anh ta biết cậu ở đây, nên bảo lát nữa muốn mời chúng ta uống cà phê đá, còn cố ý mời cậu nữa. Cậu đi không?”

Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn vô cảm: “Không phải mình đã bảo các cậu nói với anh ta sau này đừng tặng hoa cho mình nữa à? Biết ý mình vậy rồi, cậu còn chấp nhận lời mời của anh ta làm gì?”

Hạ Điềm phẩy tay: “Gần đây muốn thấy bóng dáng boss Mặc cũng khó, dù sao mình cũng phải giúp cậu tìm kiếm mùa xuân thứ hai chứ. Với cương vị là bạn thân tốt nhất thế giới, chẳng lẽ cậu không thấu hiểu được nỗi khổ tâm của mình sao?”

Hạ Mộc Ngôn liếc mắt: “Mình thấy do cậu chê cuộc sống của mình quá bình lặng nên mới khuấy thêm một chút sóng gió thì có. Mình không có hứng thú với cái người gọi là Mr. Vinse gì đấy. Nếu như anh ta có dự án mới cần tìm mình hợp tác thì mình gặp, còn những chuyện khác thì khỏi phải bàn nữa.”

“Cậu đâu cần phải nguyên tắc như thế? Cậu nguyên tắc cũng không có nghĩa là chồng cậu cũng nguyên tắc. Sáng hôm nay mình thấy hình Lục Cẩn Phàm chụp tại buổi triển lãm đăng trên tạp chí Thương mại, có vài cô thiên kim nổi tiếng của Hải Thành cũng tham gia triển lãm lần này đấy.” Hạ Điềm vừa nói vừa chăm chú nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Mấy cô tiểu thư kia vẫn nhìn anh ta giống hổ rình mồi như trước, đến nỗi một buổi triển lãm mà cũng không bỏ qua, còn đứng phía sau anh ta xin chụp hình chung nữa. Cậu nhìn lại mình đi, mỗi ngày ăn mặc như thợ hồ vậy, bây giờ mà nói cậu là bà Lục thì đến mình còn thấy ngượng thay.”

Hạ Mộc Ngôn tập trung ăn kem, giống như không quan tâm: “Mình cũng nhận được thư mời dự triển lãm, chẳng qua là không tham gia mà thôi. Chụp ảnh đứng chung với mấy cô đó thì sao, cậu thấy mấy cô đó được hôn hay được ôm không hả?”

“… Từ khi nào mà tính tình cậu thay đổi nhiều đến vậy?” Vẻ mặt Hạ Điềm nhìn Hạ Mộc Ngôn như không thể tin nổi, cô giơ tay sờ đầu Hạ Mộc Ngôn: “Khoảng thời gian trước mình còn tưởng rằng cậu sẽ giống như Lâm Đại Ngọc, có thể ngã xuống bất cứ lúc, nhưng cuối cùng gần đây lại không giống như vậy nữa.”

Hạ Mộc Ngôn đẩy tay cô ra, giơ tay sờ đầu mình, cũng thuận miệng giải thích: “Chẳng qua mình cảm thấy có một số việc nhìn không giống như bề ngoài. Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể cứ mãi suy sụp rồi làm cuộc sống rối loạn lên.”

Hạ Điềm cười nhạo: “Nói năng thâm sâu vậy à, mình nghe không hiểu đâu. Chị Hai à, có thể giải thích dễ hiểu một chút không?”

Hạ Mộc Ngôn cắn que kem, đáp qua loa: “Chỉ có thể nói là con người mình có lòng kiên trì và sức chiến đấu bền bỉ thôi.”

Vẻ mặt Hạ Điềm trào phúng, cô muốn sờ đầu Hạ Mộc Ngôn một cái nữa để xem có thật là vậy hay là phát sốt rồi không. Kết quả Hạ Mộc Ngôn ăn xong cây kem lại tiếp tục cầm dụng cụ lên, xoay người trở về văn phòng, nhanh nhẹn leo lên ghế cao tiếp tục sơn tường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio