Chương :
Tiểu Bát bước đến bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ tiếng hỏi: “Chị Hạ, ai kíƈɦ ŧɦíƈɦ chị Đại vậy?”
Hạ Điềm lắc đầu: “Không biết, chị nghĩ có thể là thật sự bị đả kích rồi.”
Dứt lời, Hạ Điềm định bước lên muốn giúp đỡ. Nhưng lúc này, cô mới nhìn thấy quyển tạp chí Thương mại trên ghế cao Hạ Mộc Ngôn đứng. Trang bìa tạp chí là hình chụp chung giữa Lục Cẩn Phàm và mấy cô tiểu thư nhà giàu cuồng trai đẹp. Tuy nhiên quyển tạp chí này đang bị Hạ Mộc Ngôn giẫm dưới chân làm đệm lót.
Hạ Điềm: “…”
Hạ Mộc Ngôn ở trong tòa cao ốc mới này bận rộn suốt hai ngày. Hạ Điềm khuyên cô trở về nhưng cô mặc kệ. Điện thoại để ở đây hết pin cũng không sạc, tắt máy suốt hai ngày trời.
Cho đến khi chuẩn bị rời khỏi tòa cao ốc trở về phòng giao dịch, Hạ Mộc Ngôn mới sạc pin điện thoại trong xe. Sau khi điện thoại mở lên, quả nhiên cô nhìn thấy một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ khổng lồ lần lượt tràn vào. Phía đối tác không gọi được cho cô thì sẽ tự động gọi điện thoại cho những người khác ở công ty, đa số các cuộc gọi nhỡ lại đến từ điện thoại nhà họ Lục.
Là điện thoại bàn nhà họ Lục!
Còn các cuộc gọi khác là điện thoại từ Ngự Viên và di động của chị Trần.
Hạ Mộc Ngôn nheo mắt, lập tức gọi lại cho chị Trần.
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cũng có tin tức của cô rồi!”
Vừa nhận được điện thoại của Hạ Mộc Ngôn, chị Trần đã vội vã than ngắn thở dài: “Ngày hôm qua, ông cụ Lục gọi điện thoại cho cô cả ngày nhưng không liên lạc được. Tối hôm qua ông ấy đi thẳng đến Ngự Viên, kết quả phát hiện cô và ông Lục đều không có ở đây. Chúng tôi không dám nhiều lời, chỉ nói gần đây cô và ông Lục rất bận, nhưng đoán chừng ông cụ phát hiện giữa cô và ông Lục có gì đó bất bình thường, nên nổi giận bỏ đi rồi. Hôm nay ông ấy trở về nhà họ Lục, nhưng sau đó lại bảo tôi liên lạc với cô, bảo cô về gặp ông ngay lập tức.”
Hạ Mộc Ngôn vừa mới nhìn thấy cả mười mấy cuộc gọi nhỡ là đã đoán được có liên quan đến ông cụ Lục. Vừa nghe chị Trần nói xong, cô hơi chột dạ.
Sau khi từ Mỹ trở về, đúng là cô và Lục Cẩn Phàm vẫn chưa quay lại nhà họ Lục lần nào.
“Gần đây công ty của tôi phải đổi địa điểm, cho nên bận bịu, không đến thăm nhà họ Lục được…”
“Haiz, gần đây ông Lục vẫn chưa về Ngự Viên, tôi không dám báo chuyện này cho ông cụ biết, nhưng cứ giấu giếm như vậy cũng không phải là cách. Bà Lục, hay là cô trở về nhà họ Lục thử xem. Ông cụ không những không gọi được cho cô, mà cả điện thoại của ông Lục cũng gọi không được. Ông cụ nổi giận đùng đùng rồi…”
Hạ Mộc Ngôn lập tức nhìn đồng hồ: “Buổi chiều tôi sẽ tranh thủ thời gian đến nhà họ Lục một chuyến. Trước khi đi, ông nội có nói gì không?”
“Ông chẳng nói gì cả, chỉ là bảo hai người trở về nhà họ Lục.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bao lâu nay, ông cụ Lục là người thấu hiểu và nuông chiều cô nhất. Nhưng từ sau khi về nước, cô vẫn chưa đến nhà họ Lục. Không phải cô không nhớ ông cụ, chẳng qua Lục Cẩn Phàm không về, cô cũng không thể trở về nhà họ Lục một mình. Trước đây bọn họ đều ra vào có đôi có cặp, đột nhiên cô đi một mình sẽ khiến người khác hoài nghi. Dù sao trong nhà họ Lục cũng không chỉ có một mình ông cụ, mà còn có vài người họ hàng thường xuyên lui tới.
Vì không muốn ông cụ Lục tức giận quá lâu, Hạ Mộc Ngôn trở về phòng giao dịch sửa sang một chút rồi thay quần áo, lái xe chạy thẳng đến nhà họ Lục.
Từ tòa cao ốc Kim Lâm đến nhà tổ nhà họ Lục cũng mất một tiếng đồng hồ. Lúc đến nơi, Hạ Mộc Ngôn lại gọi điện cho chị Trần để chị an tâm.
Sau khi xuống xe, Hạ Mộc Ngôn mới phát hiện, thì ra ông cụ Lục đã đứng ở sân trước đợi cô.
Hạ Mộc Ngôn bày ra khuôn mặt tươi cười, cầm những hộp thuốc bổ cô cố ý mua trên đường đi vào.
Ông cụ Lục nhìn thấy chỉ có một mình cô thì lập tức đi ra, quan sát cô từ trên xuống dưới vài lần, rồi lại nhìn phía sau lưng cô, vẻ mặt có chút không vui, trầm giọng hỏi: “Sao Cẩn Phàm không về cùng cháu?”
“Lục thị và Shine sắp sáp nhập, công việc còn rất nhiều, anh ấy không tranh thủ được thời gian ạ. Lúc nãy cháu vừa hết bận liền nhìn thấy cả đống cuộc gọi nhỡ, cho nên mới lập tức đến đây thăm ông.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa bước lên phía trước, tươi cười kéo cánh tay ông cụ: “Ông nội, người cỡ tuổi chúng cháu đều bận rộn, ông thông cảm cho chúng cháu đi. Lúc ông còn trẻ, chắc chắn còn làm việc điên cuồng hơn cả cháu và Cẩn Phàm nữa. Nếu chúng cháu không nhân lúc còn trẻ mà làm việc, đến lúc già cả rồi thì làm sao có thể thảnh thơi an hưởng tuổi già như ông được?”
Ông cụ Lục hừ một tiếng: “Cháu bớt rót mật khi nói chuyện với ông đi. Tối qua ông đã đến nhà họ Lục, cháu và Cẩn Phàm đều không có ở đấy. Ông hỏi Tiểu Trần thì nó nói gần đây các cháu rất bận. Được thôi, các cháu có thể bận, nhưng bận đến nỗi mấy tháng cũng không trở về thăm ông già này một lần sao. Chẳng qua ông chỉ hơi lớn tuổi, giẫm nửa bước vào quan tài, nhưng không phải đã nằm trọn trong đó mà. Mới đây mà bọn cháu đã quên mất ông già này rồi sao?”