Chương :
Lục Cẩn Phàm vừa để nhiệt kế xuống, vì động tác này của Hạ Mộc Ngôn mà vầng trán tao nhã cao quý của anh khẽ cau lại, nhìn cô. Kết quả, Hạ Mộc Ngôn không nhiều lời đã đẩy anh vào phòng tắm mà không thèm bật đèn, đồng thời giơ tay ra dấu “suỵt”, anh khó hiểu và hơi nghi hoặc.
Lục Cẩn Phàm: “…”
Cửa phòng bị Hạ Mộc Ngôn đóng lại không chút nể nang.
Tuy rằng Lục Cẩn Phàm không có vẻ gì là không thể gặp người khác, nhưng dù sao mối quan hệ giữa cô và anh cũng không dễ gì giải thích. Mấy lần trước gặp anh, Tiểu Bát đều vô cùng phấn khởi, như thể chị Đại của cô nàng có thể trở về nhà họ Lục ngay lập tức vậy.
Bây giờ, nếu phát hiện Lục Cẩn Phàm đang ở trong phòng cô, lại còn muộn thế này, chắc là bộ não lơ mơ kia sẽ tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu lãng mạn nào đó. Quan trọng là sự phấn khích của cô nàng không thể dừng lại được, huống chi Tiểu Bát còn rất xun xoe nịnh bợ trước mặt Lục Cẩn Phàm, chỉ mong sao nhanh chóng nhét cô vào lòng boss Lục.
Chậc, vì vậy cô vẫn không nên để Tiểu Bát nhìn thấy thì hơn.
Sau khi chắc chắn rằng người trong phòng tắm có ý hợp tác, cũng không có ý đi ra ngoài, Hạ Mộc Ngôn mới xoay người ra mở cửa.
Ngay khi vừa mở cửa ra, Tiểu Bát liền nhìn vào căn phòng sau lưng Hạ Mộc Ngôn. Khi không thấy được bên trong, cô nàng còn kiễng chân lên nhìn thêm mấy lần.
Hạ Mộc Ngôn nheo mắt: “Em nhìn gì vậy?”
“Trong phòng chị không còn ai khác hả?”
“Không.” Hạ Mộc Ngôn bỏ bàn tay đang đặt trên nắm cửa xuống.
Tiểu Bát kéo cái vali nhỏ đi tới, lại láo liên nhìn vào trong mấy lần, sau đó cười hì hì, nói: “Chị và Tổng giám đốc Lục đến Bắc Kinh nhiều ngày vậy rồi, em còn tưởng hai người ở chung với nhau chứ.”
Hạ Mộc Ngôn liếc qua cái vali nhỏ trong tay Tiểu Bát, thẳng thừng đổi chủ đề: “Tự nhiên em đến Bắc Kinh làm gì?”
Nhắc đến chuyện chính, lúc này Tiểu Bát mới quay lại nói: “Hôm nay lúc chị gọi điện bảo em đặt vé máy bay giúp chị, không phải đã nói hôm qua chị bị sốt sao? Dù sao lần này chị không dẫn trợ lý đi theo, em sợ chị ở Bắc Kinh không có ai chăm sóc, sợ chị phát sốt trên đường về, nên sáng nay sau khi tắt máy em đã mua vé máy bay đến đây. Em đã đặt xong vé máy bay rồi, ngày mai em sẽ về Hải Thành với chị.”
“Chỉ là bị sốt thôi mà, một ngày là khỏi, không có gì nghiêm trọng.” Thấy cô nàng cũng lỡ đến rồi, Hạ Mộc Ngôn không nói gì nữa mà nhìn đồng hồ: “Chuyến bay về Hải Thành ngày mai cất cánh lúc mấy giờ?”
“Mười rưỡi sáng.”
“Vậy em ở lại đây một đêm đi, ngày mai cùng về.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi định gọi điện xuống quầy lễ tân của khách sạn, đặt thêm một phòng nữa.
Nhìn ra ý định của Hạ Mộc Ngôn, Tiểu Bát vội nói: “Chị Đại, không cần đặt phòng cho em đâu, phòng chị cũng rộng mà, chẳng phải ở đây còn có ghế sofa sao, em ngủ ở ghế sofa cũng được!”
Hạ Mộc Ngôn dừng động tác đi lấy điện thoại bàn trong phòng, sau đó thấy Tiểu Bát đã để vali ở cạnh ghế sofa, tỏ vẻ như định ở tạm lại đây một đêm.
Trước kia ở Anh, Tiểu Bát còn từng sống chung trong một căn hộ với Hạ Mộc Ngôn, thậm chí còn từng ngủ trên giường của Hạ Mộc Ngôn, đã sớm thân đến mức không thể thân hơn. Vậy nên cô nàng hoàn toàn không cần phải khách sáo.
Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ nhìn về phía phòng tắm, vẫn cầm điện thoại bàn trong phòng lên: “Ghế sofa này nhỏ lắm, ngủ không thoải mái đâu. Hôm nay em gấp gáp bay tới đây, ngày mai còn phải bay về, dù sao đi đi lại lại hai ngày liên tiếp cũng nên ngủ một giấc thật ngon. Chị sẽ đặt cho em một phòng ở ngay tầng này.”
“Thật sự không cần mà, cái ghế sofa này đủ lớn rồi, là ghế sofa đôi đấy. Em nhỏ người, cỡ này là đủ chứa em rồi!” Vừa nói, Tiểu Bát vừa lấy tay ấn lên ghế sofa mấy cái: “Thoải mái lắm! Không kém hơn giường là bao! Chị Đại, thật sự không cần đặt phòng cho em đâu mà! Em vốn qua đây để chăm sóc chị!”
Hạ Mộc Ngôn làm như không nghe thấy, gọi điện xuống quầy lễ tân, đặt thêm một phòng khá gần phòng mình, nói một lát sẽ bảo Tiểu Bát cầm chứng minh thư xuống lầu làm thủ tục nhận phòng, sau đó mới cúp máy.
Nghe thấy Hạ Mộc Ngôn đã đặt phòng, Tiểu Bát chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa nhìn bóng lưng cô, thở dài: “Đúng là lãng phí mà! Một đêm ở khách sạn này ít nhất cũng tốn ba bốn ngàn tệ, chị còn đặt phòng cho em làm gì. Trước kia em ở Luân Đôn với chị, vào cái năm khốn khổ nhất hai người chúng ta chen chúc trong căn hộ nhỏ cũng có thể sống được, bây giờ không cần phải hoang phí như thế. Đừng nói là ghế sofa, dù là sàn nhà em cũng ngủ được!”
Hạ Mộc Ngôn cười, lườm cô nàng: “Sao chị có thể nhẫn tâm để em ngủ dưới sàn nhà được chứ.”
Trong phòng tắm, Lục Cẩn Phàm trước đây không lâu đã từng ngủ trên sàn nhà không chỉ một lần: “…”
“Lúc khó khăn thì sống theo cách khó khăn, lúc khá giả thì phải sống theo cách khá giả. Bây giờ tiền lương hàng tháng của em cũng không phải không ở nổi khách sạn này. Nói chuyện tiết kiệm với chị làm gì?” Hạ Mộc Ngôn cười khẽ.