Chương :
Tiểu Bát ngồi chống cằm trên ghế sofa, mỉm cười nhìn cô: “Không phải em thấy chị quá tốt với em, em chỉ muốn nói là chị không cần phải tốt với em như thế. Em vốn là nghe tin chị sốt nên cố ý đến đây để chăm sóc chị, nhưng chị lại không cho em ở chung. Chị nói xem, có phải hai năm nay chị sống một mình quen rồi nên em vừa đến là chị liền ghét bỏ em không?”
“Em bớt lắm lời đi. Muộn rồi, phòng em ở ngay chếch đối diện. Lát nữa sẽ có người mang thẻ phòng lên, em đi làm thủ tục nhận phòng, tắm rửa rồi ngủ sớm chút. Ngày mai em còn phải dậy sớm ra sân bay đấy.”
Tiểu Bát tặc lưỡi: “Chị Đại à, chị gấp gáp đuổi khách quá rồi đấy. Bây giờ dù sao em cũng không ngủ được, về phòng cũng chỉ ngủ thôi, chi bằng ngồi đây trò chuyện với chị một lát vậy.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Con bé chết tiệt này.
“Chị bận bịu cả ngày rồi, muốn trò chuyện thì ngày mai lên máy bay trò chuyện tiếp.” Hạ Mộc Ngôn phất tay với cô nàng: “Mau đi ngủ đi.”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Mộc Ngôn cứ như mệt mỏi thật vậy, Tiểu Bát đành phải đứng dậy, kéo cái vali nhỏ của mình, giơ tay tạm biệt, định quay người rời đi.
Kết quả, vừa đi ngang qua phòng tắm, cô nàng bỗng nghe thấy bên trong vọng ra một hồi chuông điện thoại.
Tiểu Bát lập tức dừng chân lại, ngạc nhiên nhìn về cửa phòng tắm: “Sao trong này lại có…”
Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng sải bước đi đến, chắn giữa Tiểu Bát trước khi cô nàng định đưa tay mở cửa: “Vừa rồi chị để điện thoại di động bên trong quên lấy ra!”
“Hả?” Tiểu Bát sửng sốt: “Chị Đại, chuông điện thoại của chị đâu phải cái này.”
“Mấy ngày trước chị chán quá nên đổi nhạc chuông được không?”
“… Phải không đó?” Tiểu Bát luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng từ góc độ này chẳng nhìn được gì trong phòng tắm. Hơn nữa, đây là phòng của Hạ Mộc Ngôn, hình như cô nàng không nên quản quá nhiều. Chỉ là cô nàng cứ luôn cảm thấy vẻ mặt của chị Đại thật lạ lùng và khó diễn tả.
Tiểu Bát chớp mắt, lại nhìn về cửa phòng tắm sau lưng Hạ Mộc Ngôn, sau đó nói: “Vậy em về phòng thật nhé.”
“Đi nhanh đi.” Hạ Mộc Ngôn đẩy cô nàng ra cửa.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Bát kéo vali ra ngoài rồi xoay người chúc Hạ Mộc Ngôn ngủ ngon. Hạ Mộc Ngôn gật đầu rồi phất tay, đóng cửa lại.
Cuối cùng cũng đi, Hạ Mộc Ngôn cũng thở phào với cửa phòng.
Vừa rồi chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt gian…
Hạ Mộc Ngôn đang định quay người đi vào mở cửa phòng tắm, ai ngờ chuông cửa lại bỗng vang lên. Cô hơi khựng lại, xoay người ra mở cửa, Tiểu Bát vẫn đứng bên ngoài, trong tay cầm một xấp tài liệu.
“Vừa rồi em quên, mấy ngày nay chị không ở Hải Thành, em đã mang mấy tài liệu tồn đọng nhất định phải do chị ký tên đến đây. Chị muốn ký trong tối nay hay ngày mai lên máy bay rồi nói?”
Hạ Mộc Ngôn liếc qua tên của mấy tài liệu đó, đều là những dự án rất gấp. Nếu cô không ký thì thời gian thi hành dự án sẽ chậm trễ theo.
Cô đưa tay nhận lấy: “Chị sẽ xem ngay bây giờ.”
“Có mấy tài liệu em phải giải thích cặn kẽ với chị, nói xong em sẽ về phòng.”
“…Được.” Công việc quan trọng, cứ để người nào đó ở trong phòng tắm đi.
Hai mươi phút sau, Tiểu Bát nói qua về mấy tài liệu và nhắn nhủ vài điều cần thiết với Hạ Mộc Ngôn. Khi thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự đã hiểu, lúc này cô nàng mới rời đi.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Hạ Mộc Ngôn hít sâu hai lần, vừa ngồi trên ghế sofa xem những tài liệu trong tay, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa phòng mấy lần.
Xác định người đã đi thật rồi, cô mới để tài liệu xuống, đứng dậy vọt vào phòng tắm.
Mở cửa phòng tắm nhìn vào trong, cô còn tưởng Lục Cẩn Phàm trước giờ chưa từng chịu uất ức thế này sẽ ngồi trên mép bồn tắm hoặc đứng đâu đó nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Kết quả, cùng lúc với mở cửa phòng tắm, cô cũng bật công tắc đèn lên, ngước mắt nhìn thì đối diện với tầm mắt của người đàn ông qua tấm gương sát đất. Bóng lưng anh thẳng tắp, không hề uất ức chút nào khi bị nhốt bên trong.
Điện thoại di động của anh bị tắt tiếng để sang bên, vẻ mặt không lạnh lùng hờ hững như khi ở trước mặt người ngoài, cũng không dịu dàng ấm áp như thường ngày khi ở trước mặt cô, chỉ là có mấy phần tẻ nhạt, lại lười biếng và gợi cảm.