"Mẹ!" Tống Phẩm Ngạn lên tiếng gọi.
Cô gái đó ngẩng đầu,đóng quyển sách lại. Nở nụ cười duyên dáng với cậu thiếu niên trước mặt "Nhân Nhân,con tới rồi à!" Cô gái bước tới chỗ hắn không để ý tới Nhân Nhân thật đang đứng bên cạnh.Cô duỗi tay chạm vào mặt hắn,ôn nhu yêu thương nhìn hắn bằng đôi mắt trìu mến.
"Mẹ?" Tống Nhân Dụ không ngờ người phụ nữ đứng trước mặt mình lại giống y như đúc người mẹ trong tấm ảnh của cô, nhưng mẹ cô bây giờ cũng gần 40 rồi chứ,đâu thể trẻ thế này nhỉ?.
Rốt cuộc 15 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tống Đạt Cơ vì sao phải nói dối một người còn sống thành đã chết,mà Tổng Phẩm Ngạn lại gọi mẹ cô là mẹ?
Mẹ, đúng là mẹ rồi! Cô rất nhớ bà ấy, bây giờ bà ấy đứng ngay trước mắt cô nhưng lại không hề để ý tới cô, coi tên thiếu niên chết tiệt đứng bên cạnh là con gái bà đẻ ra.Không đúng! Mẹ gọi Tống Phẩm Ngạn là cái gì, "Nhân Nhân" ư?! Bà ấy coi « Ngạn Ngạn » là "Nhân Nhân"? hay là….
"Mẹ à,mấy ngày nay tình trạng sức khỏe thế nào? Mẹ bị cảm à?Có nhớ con không?" Thiếu niên cầm lấy tay cô gái,xoa bóp bàn tay lạnh buốt của cô,dùng chính nhiệt độ ấm nóng tỏa ra từ cơ thể mình sưởi ấm cho cô.Trong mắt hắn xuất hiện một tia ấm áp chưa từng có bao giờ,gương mặt biểu hiện rõ sự quan tâm săn sóc đối với mẹ mình, nhưng đây đâu phải mẹ ruổ của hắn.
"Xem này, mẹ!Hôm nay con dẫn một người bạn nhỏ đến, mẹ có biết cô ấy không?"Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Nhân Dụ, đẩy cô vào trước mặt cô gái xinh đẹp ấy.
Bọn họ 4 mắt nhìn nhau,cô gái này tuy không lộ rõ sự già nua về tuổi tác nhưng vẫn bị năm tháng lưu lại những vết tích nho nhỏ,đổng tử mở to khiến Nhân Dụ cảm tưởng như nhìn được cả hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Còn Nhân Dụ mặc dù đã 16 tuổi nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con,đôi môi anh đào mềm mại nhếch lên,ánh mắt cô lúc này chứa đựng vô vàn cảm xúc và suy nghĩ khác nhau.Cô không còn là một đứa bé bi bô tập nói nữa rồi,ngay cả người mẹ từng thích khuôn mặt tinh khiết tươi tắn của cô cũng không còn như xưa,15 năm đủ để bà trầm tĩnh ít nói đi nhiều.
Giờ đây cô không còn là Nhân Nhân mà mẹ ngày đêm mong nhớ,cô đã biến thành sủng vật của 5 người đàn ông.
"Đây là.." Bàn tay thon gầy của cô gái áp vào mặt cô,ngón cái di chuyển dọc theo vầng trán và lông mày,sống mũi,đôi môi,rồi đột nhiên cô gái ấy đưa tay ôm lấy mặt Nhân Dụ, kéo cô ra khỏi Tống Phẩm Ngạn.Cánh tay gầy yếu của cô gái vén mái tóc sau tai Nhân Dụ lên tìm kiếm. Text được lấy tại Truyện FULL
Làn da nơi này của cô trắng nõn,làm nổi bật một cái bớt nho nhỏ màu đỏ không dễ phát hiện.Điều đó khiến cô gái xinh đẹp như vớ được vàng bạc châu báu,vội vàng vòng tay ôm chặt Nhân Dụ,đôi mắt cô gái rưng rưng hai dòng lệ xúc động.
Miệng cô gái không ngừng thì thào "Còn..còn, còn ở nơi nào nữa? Ở đâu nhỉ?Mẹ sẽ không quên,mỗi ngày tắm rửa cho con mẹ lại hôn lên chỗ đó,rồi cù cho con không ngừng cười!Sáng sớm tỉnh dậy con đều cười với mẹ,uống sữa no cũng cười,chỉ cần có người chơi cùng là con sẽ cười,tựa như một tiểu thiên sứ đáng yêu khả ái" Nước mắt cô rơi xuống gò má gầy yếu,đọng lại trên chiếc váy màu xanh của Nhân Dụ.
"Sẽ không quên,mẹ sẽ không quên!Đúng rồi…" Cô gái vén váy Nhân Dụ lên,lật một góc quần lót màu trắng.Bên khe đùi cô có một ấn ký màu hồng nhạt không dễ thấy.
Sau khi nhìn thấy nó, cô gái mừng rỡ liên tục hôn lên mặt Nhân Dụ,nước mắt không còn gì ngăn trở ào ra như cơn lũ mùa hạ.
"Bảo bối,bảo bối của mẹ, sao con lại rời mẹ lâu như vậy, mẹ nhớ con muốn chết đi được, đừng rời bỏ mẹ nữa, được không con?Mẹ xin lỗi, mẹ rất xin lỗi con!Mẹ đã không thể bảo vệ con,Tống Đạt Cơ đối xử với con có tốt không? Sao hôm nay hắn lại thả con tới đây với mẹ?"
"Mẹ!"Tống Nhân Dụ tựa đầu vào vai bà khóc thành tiếng, cô không ngờ có một ngày mình được gặp lại mẹ trong tình huống này. Hiện tại trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, không biết phải làm sao cho rõ ràng.
"Mẹ nói cho con biết,rõ ràng mẹ còn sống vậy tại sao Tống Đạt Cơ lại nói dối là mẹ đã chết?Hắn còn nói cái gì mà "Bích Tộc" với gen di truyền xuất sắc, tóm lại là có chuyện gì? À,giữa mẹ và ông ta là mối quan hệ gì?Tuyệt đối không đơn giản như con vẫn biết đúng không? Chân tướng thật sự là gì hả mẹ, mẹ?" Cô không ngừng đặt câu hỏi, quá độ phấn khích mà ngất lịm người.
Bích Úc— Mẹ Tống Nhân Dụ vội vàng đỡ thân thể con gái, vội vàng hỏi Tống Phẩm Ngạn: « Nó bị làm sao thế? »
Thiếu niên chậm rãi đón nhận Nhân Dụ,bế cô lên chiếc ghế sofa bên cạnh "Không có gì lo ngại,chẳng qua là cô ấy đang mang thai thôi". Cô gái xinh đẹp ngây người, nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của con gái
Mang Thai ư?