Con gái bà mới có 16 tuổi mà đã mang thai!?
Bích Úc thất kinh lảo đảo người, trong đầu bà không thể hình dung nổi một cô bé xinh xắn nhỏ nhắn có gương mặt như trẻ thơ với cái bụng căng tròn. Gân xanh nổi khắp bàn tay gầy yếu, bàn nắm chặt cổ áo Tống Phẩm Ngạn hoảng hốt hỏi "Vì sao Nhân Nhân lại mang thai, có phải Tống Đạt Cơ đã làm gì nó hay không? Mau nói đi! Nói đi!" Cho dù hiện tại tinh thần bà đang hoảng loạn nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới dung nhan tuyệt sắc của mình, ngay cả giọng nói tuy run rẩy nhưng nghe vẫn rất ngọt ngào mềm mại.
"Sao vậy, không phải mẹ luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không màng đến bất cứ chuyện gì nữa hay sao? Bây giờ cô con gái ruột xuất hiện liền không cần người thay thế nữa ư? Thời gian qua bà luôn lợi dụng tôi, giờ lại đá tôi đi à?" Thiếu niên vốn hiền hòa nay toàn thân toát ra khí lạnh, ánh mắt hắn không còn ấm áp như tia nắng mặt trời nữa mà là những tia sáng có thể đóng băng người đối diện, giọng điệu hùng hổ doạ người bức cô gái đến góc tường, đôi đồng tử như dã thú bị tổn thương nheo lại.
"Bà đừng quên, 15 năm qua ai đã chăm sóc cho bà, là ai vào thời điểm bà sắp chết trong bệnh viện liền xông đến thượng lượng điều kiện với ông già để cứu bà, lại ai giúp bà có cuộc sống cơm áo đầy đủ vô ưu vô lo, không bị ông già kia quấy rối! Tất cả đều là do tôi làm, tôi biết bà chỉ coi tôi là thế thân cho con gái bà nhưng tôi vẫn luôn đối xử và chăm sóc bà như mẹ ruột của mình. Cô ấy ư? Cô ấy đã làm gì cho bà chưa? 15 năm chưa từng ở ben cạnh bà lấy 1 phút đồng hồ, chưa từng vì bà làm 1 chuyện gì đó nho nhỏ, vậy thì tại sao khi cô ấy xuất hiện,lòng bà chỉ đặt lên cô ấy thôi?" Sự tức giận của cậu thiếu niên hòa nhã đã bùng nổ, hắn chỉ vào Nhân Dụ nằm trên ghế sô pha rồi lớn tiếng chất vấn người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt vốn trong sáng thanh khiết nay đã nhuốm một màu u ám nguy hiểm.
Có lẽ vì âm thanh phẫn nộ của hắn quá lớn nên Nhân Dụ bừng tỉnh.
Cô dụi mắt mờ mịt nhìn trần nhà một lúc rồi gọi "Mẹ?"
Người phụ nữ bị cậu thiếu niên ép đến góc tường liền chạy vội đến bên cô, sau đó quay lại ôm cấu bé tội nghiệp."Bảo bối, mẹ xin lỗi!" Tuy hắn cao hơn bà rất nhiều, nhưng lửa giận ngùn ngụt của hắn bị hành động bất thình lình này của bà dập tắt.
"Là mẹ không tốt, mẹ không nên gặng hỏi thô lỗ như thế với con khiến con không vui lòng, mẹ thương con nha! Con ngoan của mẹ! Chúng ta cùng đi đến chỗ của em con nhé, con bé tỉnh rồi." Cuối cùng cái lạnh giá trong mắt Tống Phẩm Ngạn được thay thế bằng cảm xúc ấm áp quen thuộc,dường như ngay cả đôi cánh màu đen lờ mờ xuất hiện khi ác ma nổi giận cũng thu lại, hắn... lại trở thành thiên sứ mỹ lệ của ngày thường rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL
"Không sao, là con phản ứng quá mạnh. Hai người cách xa nhau lâu như vậy chắc có rất nhiều chuyện muốn nói,con ra ngoài trước nhé." Hắn hôn một cái lên má người hắn gọi là mẹ, sau đó bước tới gần Nhân Dụ "Phần thưởng? Em gái thân ái!"
Lần này nụ hôn không đậu trên mặt, mà điểm dừng của nó là đôi môi hồng xinh đẹp, thân mật không hề có chút kiêng dè nào trước mặt người mẹ, hắn quá to gan đi.
"Đừng như vậy mà." Cô lặng lẽ đẩy hắn ra, không muốn để mẹ biết quan hệ giữa cô và hắn. Dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước chứ không phải môi quấn môi, nhưng mặt cô vẫn đỏ hồng như quả cà chua chín.
Tống Phẩm Ngạn sờ sờ hai cái má mềm mềm của cô rồi bật cười, đi ra ngoài.
Bích Úc nhìn một màn thân mật của hai người bọn họ, bà thở dài, ôm vai con gái rồi nói, "Nhân Nhân, không ngờ con cũng không thể thoát nổi số mệnh cay nghiệt! Bích tộc... không sai, chúng ta là người của Bích tộc, cho nên chúng ta vĩnh viễn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích." Bà ôm mặt cô con gái bé bỏng, chính mình dường như cũng trở lại tuổi 15 thời hồn nhiên vô ưu vô lự, bắt đầu kể về thời điểm ác mộng bắt đầu...
Tống gia kinh doanh nhiều đời đến nay đã trở thành tỷ phú giàu có, nhưng gia nghiệp hưng vượng không có nghĩa là gia tộc cũng hưng vượng. Những đứa con nối dõi nhà họ khi nhỏ vô cùng hoạt bát hiếu động thông minh cơ trí, thế nhưng tất cả đều bị nhiếm bệnh mà chết oan uổng lúc 12 tuổi không ai biết lý do.
Trước kia điều kiện chữa bệnh có hạn, căn bản không tra ra nguyên nhân phát bệnh là gì, đành để từng người từng người một nhắm mắt rời trần gian, còn bọn họ không ngừng sinh nở cho đến khi không còn sinh được nữa mới thôi, về sau gia cảnh tốt lên,những người đàn ông liền không ngừng lấy vợ để sinh con nối dõi tông đường kế thừa sự nghiệp. Có điều tác dụng không nhiều lắm, đến đời Tống Đạt Cơ, toàn bộ gia tộc chỉ có hắn là người nối dõi duy nhất. Rồi cuối cùng ông ta cũng tìm ra nguyên nhân diệt tộc... đó là bởi vì bọn họ mang trong người loại bệnh di truyền quái dị!
Còn nhỏ tuổi thì không ốm đau bệnh tật, đến khi trưởng thành bệnh mới phát ra ngoài,nghiêm trọng đến nỗi sinh mệnh con người bị cướp đi nhanh chóng,không thuốc nào cứu chữa kịp thời. Chính vì vậy, trên lưng Tống Đạt Cơ đeo gánh trách nhiệm vô cùng quan trọng : phải để lại giọt máu nối dõi cho Tống gia, mà hắn cũng phụ lòng tổ tiên, phong lưu không để đâu cho hết.
Lúc còn trẻ Tống Đạt Cơ căn bản không để cái bệnh di truyền trong lòng, hắn vẫn sung sướng với cơ thể tráng kiện của mình? Vả lại bây giờ y tế phát triển khá mạnh, có bệnh liền đưa ra nước ngoài, có tiền còn sợ không trị được bệnh ư?
Sau đó hắn bắt đầu kiếp sống vừa bận rộn sự nghiệp vừa bận rộn ăn chơi đàng điếm sinh một đống con riêng, mười tám tuổi hắn trở thành cha của nhiều đứa bé, đến hai mươi tám tuổi thì kết hôn với một thiên kim tiểu thư, nhưng lúc này ở bên ngoài hắn đã có tới 8 đứa con rồi. khi hắn 30 tuổi người con trai đầu tiên của hắn mắc bệnh lạ rồi qua đời.
Thằng bé vừa đầy 12 tuổi kịch liệt nôn mửa, sốt cao đúng như các triệu chứng của mấy vị tiền bối trước đó, cuối cùng nó lâm vào hôn mê, hắn đã mời bác sĩ hàng đầu thế giới chạy chữa nhưng vẫn không thể cướp lại sinh mệnh của thằng bé từ tay tử thần. Chuyện này không khác gì lời nguyền bởi nó còn diễn ra với những người con kế tiếp của hắn. Mà hắn từ một người không thèm quan tâm con nối dõi giờ đây đã trở thành người điên cuồng sinh con trai.
Hắn nhất định phải kết hợp với những người phụ nữ có thân thể vô cùng tốt để sinh ra những người con không có khả năng mang cái gen di truyền chết tiệt ấy, mà người phụ nữ đáp ứng đầy đủ điều kiện ấy đâu dễ tìm. Không thể ốm yếu, không thể xấu xí, không thể ngu dốt, và điều trọng điểm cuối cùng chính là : người đó không có khả năng sinh con bị nhiễm căn bệnh kỳ lạ đó.
Hắn đã chi một số tiền lớn để thành lập một nhóm người chuyên nghiên cứu về căn bệnh này, công việc hàng ngày của những người đó là giúp hắn tìm kiếm cô gái có gene phù hợp điều kiện của hắn trong biển người mênh mông ấy, sau khi tìm được gene hắn lại cho người đi điều tra cụ thể về cô gái đó. Và người đầu tiên hắn tìm được đã sinh cho hắn một cậu con trai khỏe mạnh... Tống Luật. Nhưng đó không phải do vợ hắn sinh, mà là một người phụ nữ xinh đẹp được hắn giữ bên cạnh sau khi vợ hắn mất khả năng sinh đẻ.
Vợ hắn nhất định phải bảo đảm chắc chắn rằng địa vị của bản thân không bị ai cuỗm mất, cho nên vừa nghe nói thằng bé hoàn toàn khỏe mạnh, không mang gene bệnh tật, bà ta liền ôm nó về tự nuôi nấng, chẳng những đối xử với nó như con ruổ, mà còn cho nó nhập hộ tịch Tống gia.
Những đứa con khỏe mạnh dần được sinh, mục đích của hắn lại từ đơn thuần khỏe mạnh chuyển thành vừa khỏe mạnh, vừa có năng lực xuất sắc hơn người, tìm tòi cả phạm vi trong nước lẫn quốc tế. Cuối cùng, có một lần nói chuyện với ai đó, lần đầu tiên hắn vô tình nghe đến "Bích tộc" – chủng tộc di truyền năng lực kỳ lạ.
"Nga, "Bích tộc" sao? Hình như rất thú vị!" Đã ngoài bốn mươi rồi mà hắn vẫn khá phong độ, vẻ lịch lãm không hề thuyên giảm, hơn nữa tuổi càng tăng mị lực nam giới của hắn càng mạnh. Ngoài mặt hắn cười nhạt nhưng trong đầu lập tức động đậy như cái cối xay, dù có chủng tộc này hay không,hắn cũng phải điều tra thật kỹ. Nếu có thật trên đời này, như vậy, dù có mất bao nhiêu thời gian và tiền bạc, hắn cũng nhất quyết tìm ra bọn họ. Có lẽ, Tống gia phải nhờ vào "Bích tộc" mới hưng vượng được!