Sáng nay cô của Tiểu Mai xuất viện, mẹ tôi cũng giúp Tiểu Mai một tay dọn dẹp lại đồ đạc, tôi thì chỉ làm được mỗi chuyện là xếp lại mớ sách nàng ượn đang từa lưa trên bàn:
- Dạ cảm ơn bác, còn lại con tự xếp được mà! – Tiểu Mai chào mẹ tôi.
- Ừ, vậy cô cháu về cẩn thận! – Mẹ tôi vẻ như thích nàng lắm rồi.
- Mau hết bệnh nha N, cô về trước! – Cô của Tiểu Mai cười cười bảo tôi.
- Dạ, hẳn rồi! – Tôi cũng gật đầu lễ phép.
Rồi mẹ tôi cùng với người cô Tiểu Mai ra ngoài trước, nghe đâu còn phải trình giấy xuất viện với thủ tục gì đó, nên mẹ tôi muốn giúp, vì nhà tôi cũng có người quen ở bệnh viện. Tiểu Mai vẫn còn loay hoay với mớ ly tách và ấm nước.
- Chà, cái này để ở ngoài gọn hơn kìa! – Tôi ngồi phách đất chỉ đạo. – Đó, thấy chưa, bảo ngay từ đầu rồi mà!
- Hức, chỉ biết nói thôi! – Nàng bĩu môi.
- Hì, thì giúp nè!
Rồi tôi phốc xuống giường, phụ nàng tay nhét cái ấm vô túi kéo to đùng.
- Xong! – Tôi phủi phủi tay.
- Hì, vậy giờ Mai về đây, để cô đợi ở ngoài! – Tiểu Mai nhìn quanh hết lượt xem còn để quên gì không.
- Ừ, về cẩn thận! – Tôi gật đầu, cũng có hơi luyến tiếc.
- Nè…! – Nàng nhỏ giọng.
- Gì cơ?!- Tôi thắc mắc hỏi.
- Ngày mai mình lại lên thăm nhé! – Lại càng lí nhí hơn nữa.
- Được rồi, ngày mốt N cũng xuất viện luôn mà, Tiểu Mai cứ ở nhà cho khoẻ, lên đây xa xôi, mệt người thêm! – Tôi cười cười, tưởng nàng lo chuyện gì, chứ sáng nay bác sĩ bảo tôi đã hạ sốt hẳn rồi, giờ ở lại thêm ngày hồi phục thêm rồi có thể xuất viện ngay cuối tuần luôn.
- Ừa…vậy, tuần sau gặp ha! – Nàng gật đầu.
- Ừm, tuần sau! – Tôi đứng dậy tiễn nàng ra cửa.
Vậy là trong phòng giờ chỉ còn giường của tôi và giường ông lão đối diện là có người nằm, hi vọng tối nay ổng đừng có giở trò gì nữa, như hôm bữa thót cả tim.
- Xong rồi à mẹ? – Tôi thấy mẹ bước vào lại phòng.
- Ừ, người đón taxi về rồi! – Mẹ tôi ngồi xuống ghế.
- Ngày mốt mình cũng về luôn! – Tôi đáp bâng quơ.
- Ừm…mà giờ mẹ mới biết là Mai ở nhà mình, thương con bé quá, vậy mà đã tự lập được rồi! – Mẹ tôi thở dài, lấy trái cây trên đĩa ra gọt.
- Con biết lâu rồi, cơ mà con cũng tự lập được thôi! – Tôi nhún vai nói càn.
- Ngon ta, mẹ quăng mày ra đường chừng ngày là chết đói thôi con! – Mẹ tôi lắc đầu.
- Đâu cần phải gay gắt vậy chứ, hề hề! – Tôi cười cầu tài.
- Hôm nào con mời Mai xuống nhà mình ăn cơm nhé! – Mẹ tôi đề nghị.
- Ớ…sao phải thế? – Tôi ngạc nhiên.
- Sao trăng cái gì? Con bé giúp mẹ chăm mày cả tuần nay, giờ mời người ta đến ăn bữa cơm cả nhà cũng ko được à? – Mẹ tôi cau mặt.
- Dạ, ây dà, con mời, èo….! – Tôi thở dài, hổng dè mẹ làm căng quá.
- Cũng chẳng đợi mày mời, mẹ tự gọi điện cho con bé cũng được! – Mẹ tôi lắc đầu, ý chừng chẳng trông mong được gì ở thằng con này rồi.
- Ủa? Mẹ biết số phone nhà Mai à? – Tôi thắc mắc.
- Ừ, mẹ hỏi rồi! – Rồi mẹ tôi bước ra ngoài phòng đổ mớ vỏ trái cây vừa gọt.
Tôi đoán chừng mẹ tôi thích Tiểu Mai lắm rồi, cũng phải, mẹ tôi mỗi lần gọi ông thần bọn tôi ăn cơm hay nhờ làm gì đó mà bọn tôi kì kèo là mẹ lại bắt đầu điệp khúc giá như hồi đó sinh ra trong thằng là con gái thì đỡ biết mấy, ít ra còn biết giúp mẹ làm việc nội trợ chứ không như thằng tôi, học chơi ăn ngủ suốt ngày, lâu lâu nhờ cái thì mặt lại xụ ra, nhìn chả được việc gì.
Đến chiều thì mẹ tôi lại về nhà vì cũng hơi yên tâm phần nào, tôi đang nằm đọc mấy tờ báo mẹ đưa thì em Vy với nhỏ H vào thăm, thấy em nó là tôi sáng mắt lên liền, cũng phải, mắt hết đỏ rồi mà, hề hề!
- Chà, trông khoẻ hơn rồi nhỉ! – Nhỏ H vẫn thẳng thắn như mọi khi.
- Sao rồi N? – Em Vy đặt bọc trái cây xuống bàn.
- Ừ, khoẻ rồi, ngày mốt N xuất viện! – Tôi tự hào khoe.
- Vậy à? Vậy tốt quá rồi! – Em ấy hấp háy mắt cười tươi.
- Bữa giờ có làm kiểm tra môn gì không? – Tôi tò mò.
- Cũng có, nhưng có vài bài kiểm tra phút với bài kiểm tra tiết Toán hình thôi! – Em nó nhún vai đáp.
- Gì chứ tiết Toán thì N đây đâu có lo gì! – Nhỏ H cười cười.
- Èo, cũng phải ôn bài lại chứ! – Tôi rụt cổ, cũng hơi hãi vì bỏ bài vở hôm giờ.
- N đưa Vy tập vở đi, Vy chép bài rồi mai đem lên cho N ôn lại! – Em Vy mở cặp lấy ra tờ giấy kiểm tra! – Bài kiểm tra Địa của N tuần trước nè!
- Thảm! – Tôi nhăn hí nhìn con đỏ chót.
- Hì, ai bảo ko học bài chi! – Em ấy tủm tỉm.
- Ông K còn được điểm kìa! – Nhỏ H hứng chí khoe K mập để dìm hàng tôi.
- Nè Vy, chép hết nổi ko đó? – Tôi lấy trong ngăn bàn ra gần cuốn vở cho tất cả các môn học.
- Có gì đâu, buổi là xong à! – Vy nhún vai đáp.
- Ừa, cảm ơn! – Tôi cười tình với em nó.
- Ủa, sao hôm nay ko thấy Trúc Mai vậy N? – Nhỏ H thắc mắc.
- À, sáng nay cô của Mai xuất viện, người họ về hồi sáng rồi! – Tôi giải thích.
- Hèn gì nãy giờ nhìn hoài ko thấy đâu! – Nhỏ H thở phào, đã thôi nhìn quanh quất.
- Ra vậy! – Em Vy cũng cười, vui lên thấy rõ.
- Mấy hôm rồi chắc thăm bệnh mệt quá, Mai ngồi học mà cứ gục hoài! – Nhỏ H rầu rầu tiết lộ.
- Vậy à? – Tôi sững sờ.
- Ừa, bữa trước còn gục luôn trên bàn, tui hết hồn tưởng Trúc Mai xỉu, dè đâu là ngủ gật, bọn tui lúc đó cũng ngạc nhiên như ông vầy nè!
Tôi thừ người ra bâng khuâng, mấy hôm rồi đêm nào Tiểu Mai cũng thức với mẹ tôi đến gần sáng, trưa lại về nhà đi học ngay, nên mệt quá gục luôn trên lớp chứ ngày thường đời nào nàng lại như vậy, giờ thì chẳng cần đợi mẹ tôi phải nói, nhất định phải mời nàng sang nhà tôi dùng bữa cảm ơn thôi!
- Còn bạn Vy đây thì cũng hồn bay phất phơ suốt buổi học, chắc là lo cho chàng, hì hì! – Nhỏ H che miệng cà khịa.
- Giỡn nữa! – Em Vy đập cuốn vở vô lưng nhỏ H chối đây đẩy.
- Thế cơ à? – Tôi mặt ngu ra luôn.
- Làm gì có… về nhé N, ngày mai mình đem vở lên cho! – Em Vy đứng dậy, má đỏ lựng vì bị trêu.
- Chào nhé! – Nhỏ H cười khoái chí.
- Ơ này, bữa nay về sớm vậy? – Tôi gọi giật lại.
- Ừa, về sớm chép bài, mai mới ở lâu được chứ! – Vy nháy mắt cười tình tứ.
- Ừ..à, vậy người về!
Tôi rụng rời chân tay vì bị ánh mắt mê hoặc của em Vy công phá, nằm bệt ra giường mà cười tự kỷ một mình, quên mất luôn trước đó tôi vẫn còn đang cảm động Tiểu Mai không để đâu cho hết.
- Mày sao thế con? Sốt nữa hay sao mà cười mình thế? – Mẹ tôi bước vào ngạc nhiên với cái bộ dạng như một thằng đang phê thuốc của tôi lúc này.
Nhưng đêm đó, khi mẹ tôi đã ngủ rồi, tôi nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, rồi lại quay nhìn sang bên phải, thở dài rồi lại quay ra ngoài, đi lẩn thẩn ngoài hành lang, ngồi xuống ghế đá uống nước xong rồi lại vào phòng, thẫn thờ ngắm trời sao buổi khuya.
Cảm giác một mình buồn buồn như trống rỗng, thiếu vắng một điều gì đó mà tôi luôn cố tự ngăn bản thân mình nghĩ rằng đó là do…Tiểu Mai, vì nàng đã về rồi, không còn ở cạnh tôi như ngày hôm qua nữa.