Trước khi bệnh, ở nhà tôi chỉ là thằng con út học chơi ăn ngủ trong mắt ba mẹ, và chỉ là thằng em đầy tớ cho ông anh phát xít ở nhà. Bệnh xong, xuất viện về, đùng một phát tôi vọt lên làm ông trời con, có gì nhờ thì mẹ tôi đều kêu ông anh, tôi chỉ việc ôn bài và ăn ngủ. Mấy bữa đầu ổng còn vui vẻ làm, mấy bữa sau bắt đầu cắn răng bất nhẫn, qua vài hôm nữa thì hễ gặp tôi là ngứa mắt muốn đạp cho phát, nhưng tôi thì sức khoẻ đã trở lại, nhanh nhẹn dùng thân thủ bất phàm mà né rồi lỉnh đi mất.
Nhưng hãi nhất là cái điệp khúc “ Bò “ của mẹ tôi, bà bảo tôi bị sốt xuất huyết, bệnh về phải ăn thịt bò nhiều cho bổ máu. Thế là sáng phở bò, trưa cơm bò chiên, chiều có thêm bữa phụ, tối cơm bò xào, bữa khuya thêm tô bò kho, vài hôm đầu tôi khoái chí tử, ăn mải miết, nhưng dần dà thấy thịt bò là tôi muốn mửa tại chỗ, nhưng vẫn phải cắm đầu cắm cổ mà ăn, nhưng tuyệt nhiên có món cũng là bò, mẹ tôi cương quyết ko thêm vào thực đơn.
- Còn món bò sao mẹ ko làm nốt luôn? – Tôi ngán ngẩm chọc đũa vào dĩa bò xào dứa với ớt Đà Lạt trước mặt.
- Món gì con? – Mẹ tôi quay sang hỏi.
- Khô bò! – Tôi đáp tỉnh queo, gì chứ món đó là tôi khoái nhất, ăn hoài ko biết chán, mỗi khi ba tôi nhậu mà có dĩa khô bò trên bàn là tôi lại mon men mò đến.
- Dẹp, ăn vào ắt mày sưng lên à! – Mẹ tôi nạt ngang.
Khổ là ở chỗ đó, tôi rất thích ăn khô bò với uống coca ( bây giờ là nhắm với bia), ăn ít thì không sao, nhưng khô bò thì ai lại ăn ít bao giờ, thế là phải ăn nhiều, và lần tôi tọng nguyên bụng khô bò thì hết lần mắt tôi đỏ lên y hệt lúc bị sốt, tệ hơn là có thể sưng vù luôn mí trên. Mẹ tôi thấy thế thì hãi quá, dẹp luôn bọc khô bò vô tủ lạnh cột kín lại làm dấu, hễ tôi lén lén mở ra ăn vụng là biết ngay, thể nào cũng la ột chập.
Sau hôm xuất viện về, sáng sớm bữa sau là tôi lo đạp xe lên nhà thằng T học lại Hoá ngay, vì Toán với Lí có thể tự xử, chứ Hoá thì anh thằng này dạy rất siêu, nghỉ bữa nào tiếc bữa đó, trời mưa to lụt đường hay bệnh liệt giường thì hoạ hoằn tôi mới vắng mặt. Hơn nữa thằng T cũng nhờ ông anh nó dạy lại cho tôi bài mấy hôm nghỉ, nên bữa này có chết cũng phải vác mặt lên, ko thì mất cả chữ tín. Nhưng nhà nó xa, tôi cứ nghĩ đã khoẻ lại rồi nên tự đạp xe học, lên đến nơi thì đã đứt hơi, dắt xe vô mà chân nọ cứ xọ chân kia.
Trưa ăn cơm xong, tôi đi sớm hơn mọi ngày vì tự nhắm hãy còn yếu, nên tàn tàn đạp tới trường là vừa. Đúng y chóc, bước vô lớp là trống đánh luôn.
- A ùa, thánh N đã trở lại! – Thằng D thấy tôi đầu tiên.
- Ăn hại gấp đôi….! – Thằng T cà khịa.
- Á cái thằng, muốn gây à? – Tôi cười cười, nhưng vẫn dứ nắm đấm vô mặt nó.
- Người anh em, chúng ta lại tái ngộ! – K mập vỗ vai tôi, rồi nó hét to! – Các chú đồng thanh nói lại một lần nữa, xem anh N đây có oai hay là không?
- Oai quá đê! – Thằng C đập bàn nhặng xị.
- Như cọng bún thiu! – Nhỏ H che miệng cười.
Cả lớp phá ra cười rần rần, tôi bắt đầu thấy hoảng.
- Oai nhất A rồi, tí nước mía đê, thằng N nó đãi! – Thằng L đứng hẳn lên ghế mà cổ động hô hào. - Tụi tao bỏ phiếu ày rồi đó!
- Phải gọi là thánh đã trở lại, lợi hại gấp hai, đẹp trai gấp bốn, khiêm tốn gấp mười, hé hé! – Thằng P cười đểu cáng nháy mắt nói tôi. – Tao ly nha mậy!
- Con lạy mấy bác, cho con về! – Tôi chắp tay bái bọn này như thật.
Lúc về chỗ, đi ngang qua thì tôi thấy Tiểu Mai đang nhìn và cười dịu dàng, tự nhiên tôi thấy bồi hồi lạ lùng, hôm giờ ở cạnh quen rồi, giờ được nhìn lại nàng trong tà áo dài, đến giờ tôi thật tình cũng không biết giải thích đây là cảm giác gì nữa, chỉ là như vừa thân quen vừa…say đắm.
Liệu đó có phải là cảm giác sau này khi mỗi ngày ta được nhìn vợ yêu không nhỉ?
Nhưng đó là chuyện, bị em Vy mê hoặc lại là chuyện khác, giờ chơi em nó xuống chỗ tôi ngồi.
- Sao, ôn bài hết chưa N? – Vy hấp háy mắt hỏi tôi.
- Gần xong oy, vở người đẹp chép mà, chết cũng phải học! – Tôi khoái chí tử.
- Hì, giỏi cái mồm! – Em nó véo mũi tôi.
- Ai dà, chút về đi với tụi N luôn ko? – Tôi vờ nhăn mặt.
- N cứ đi, Vy về với H cũng được, con trai đi với nhau cho vui! – Em ấy lắc đầu đáp.
- Ừa …! – Tôi rầu rầu.
- Rồi bữa khác tụi mình đi riêng, ha? – Vy nháy mắt, cười tình.
- Ừ, ừ, vậy chứ! – Tôi gật đầu lia lịa.
Lúc nào ở cạnh em Vy, tôi cũng cảm thấy có cảm giác gì đó vừa trẻ con vừa quyến rũ ở cô nàng, thế nên bất kỳ hành động nào của em nó tôi cũng như bị mê hoặc, cái mặt cứ ngu ra trong cõi mơ đến khi thằng K gọi giật thì tôi mới choàng tỉnh.
- Ê ku, thầy kêu kìa, ê! – K mập lay lay vai tôi.
- Ớ…dạ thầy! – Tôi lật đật đứng dậy.
- Cầm vở lên bảng đi N, thầy kiểm tra bài! – Thầy Vật Lí gọi đích danh tôi.
Tôi chẳng hiểu sao run lẩy bẩy ôm tập lò dò lên bảng, hông lẽ phong độ vẫn chưa trở lại sao ta? Chả phải, mình xưa nay đẳng cấp rồi, cần quái gì phong độ chứ!
- Bây giờ đáng ra thầy chỉ cho em bài ngắn để lấy điểm trả bài thôi, nhưng nếu như em muốn lấy điểm kiểm tra phút hôm bữa nghỉ thì thầy sẽ cho bài khó hơn, thế nào? – Thầy từ tốn nói.
- Dạ…ơ thầy cho em lấy điểm phút luôn! - Tôi quyết định luôn, tránh để đêm dài lắm mộng.
- Ừm, vậy em nghe thầy đọc, chép đề lên bảng đi! – Thầy gật đầu đồng ý.
Đó là một bài toán khá hóc về chuyển động tròn đều, yêu cầu tính gia tốc hướng tâm, thầy đọc đề đến đâu tôi toát mồ hôi đến đó, môn Vật Lí với Toán tôi chủ quan không ôn, giờ sao thấy nó xa lạ quá thể. Tôi nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ, đợi ấy cái công thức nó quay trở lại trong đầu, rồi tay tôi mồ hôi dần khô lại, đầu óc tỉnh táo hẳn lên, dưới lớp hồi hộp căng mắt theo dõi…
- Hôm nay trẫm rất vui, tuy long thể bất an nhưng vẫn giữ được chiến tích huy hoàng! – Tôi đứng giữa quán nước mía, cầm cái ly giơ cao ở ghế chủ xị. – Uống thoải mái đê tụi bây!
- Hé hé, mày nói nhé! – Thằng P quay vào trong gọi thêm.
- Tao bảo rồi, thánh mà, gặp tao bài đó chắc chạy dài cả thước! – Thằng D giở giọng nịnh bợ ba xạo. – Thế mà thánh N đây giải có phút giây!
- Sặc, mày đếm luôn à? Bựa thế! – Thằng C suýt ngộp nước, phun luôn cục đá ra ngoài.
- Chứ sao, thần tượng của lòng tao mà, anh nhỉ? – Thằng D giả giọng gái quay sang tôi cà khịa.
- Cút, biến thái à! – Tôi quắc mắt xua tay.
- Sao chú? Thấy tinh thần thể lực sung mãn quá nhẩy? – K mập cười đểu.
- Ò, đẳng cấp mà lị! – Tôi nhai đá rốp rốp.
- Cũng phải, hết em Mai kế bên, rồi đến em Vy vào thăm, nhất mày rồi! – Nó lim dim đôi mắt nói nhấn nhá.
- Ớ…sao mày biết? – Tôi kinh hoàng nhìn nó.
- Em H tao kể, hề hề! – Nó ra vẻ tự hào.
- Chậc, chắc hôm nào tao cũng phải bệnh quá! – Thằng T tiếc nuối tặc lưỡi.
- Ừ, cỡ mày có Y ù vào thăm, cũng có tương lai lắm! – Thằng L chốt ngay đòn nhan sắc quá hiểm hóc.
- Bá đạo! – K mập gật gù.
- Dẹp mày đi! – Thằng T sừng sộ.
- Thằng N hồi sức chưa? Hôm nào ra hecta đá tiếp, bữa giờ nhiều kèo thơm quá, mà thiếu mày! – Thằng Q đề nghị.
- Thôi ba, đợi thi học kỳ xong đã, rồi đá mấy chẳng được! – Tôi rụt cổ từ chối.
- Ờ, cũng được! – Nó đồng ý, vẫn còn ra chiều tiếc nuối.
- Uống nữa đi tụi bây, tao đãi mà! – Tôi khoát tay mời hết lượt.
- Éc, còn về ăn nữa mày, uống nứt bụng luôn à? – K mập lắc đầu lia lịa.
- Ăn gì nữa? Tao mời uống thôi mà? – Tôi trố mắt, dự có chuyện chẳng lành.
- Ăn cơm nhà chứ gì! – Nó nhún vai đáp.
- À…ờm! – Tôi thở phào, tưởng nó rủ đi tăng .
- Hay là anh N đây muốn đãi bọn em đi ăn gỏi ốc với cá viên chiên? – K mập sấn tới cười đểu cáng.
- Đúng dzồi, anh N có lòng thì bọn em có bụng, hế hế! – Thằng L hưởng ứng.
- Dẹp mày, tao đâu phải nhà từ thiện! – Tôi kinh hãi bọn này quá luôn, hở ra chút là chúng nó chộp ngay vào mà bơm đểu.
- Ây dà, anh chỉ giỡn thôi đó mà! – Nó khoái trá uống nốt ly nước.
Tính tiền xong xuôi cả bọn tan hàng, đứa nào về nhà đứa nấy, K mập rủ tôi tắm rửa xong rồi gặp nhau ở quán net cũ luôn, làm vài ván Gunbound chứ không là sa sút phong độ ngay, thằng K nó dụ dỗ tôi thế đấy, mặc dù nó bắn dở òm, thua xong lại cười cầu tài bảo:
- Hề hề, cọ xát là chính mà chú! – Câu cửa miệng của K mập đấy.
Tất nhiên tôi gật đầu đồng ý cái rụp, nhanh chóng chạy xe về nhà ăn xong rồi dông, vậy là sau tuần bệnh hoạn nguy cấp ngập đầu thì cuộc sống học sinh đã trở lại như cũ, tương lai tươi đẹp còn cả quãng dài phía trước, hì hì!