Mỗi người đàn ông dù ít hay nhiều đều có một loại ham muốn chinh phục biến thái.
———
“Phúc hắc thụ là gì?”
“Chính là loại thụ bề ngoài thì dịu dàng nhưng trong đầu thì đầy suy nghĩ xấu xa đó.”
“Vậy phản công thì sao?”
“Chính là lúc bên thụ phát uy, sau đó vị trí công thụ phải đảo lộn.”
“Ồ em biết rồi! Chính là anh Hạ Trăn công ông chủ!”
“Trẻ nhỏ thật dễ dạy ~”
Vừa đi từ trong nhà bếp ra liền nghe thấy một câu ‘Hạ Trăn công ông chủ’ này, tay hơi run lên một chút, Vu Nhược Tường đen mặt.
“Tiểu Ưu, em đừng có dạy Khang Tích mấy thứ vớ vẩn đó, tránh làm hỏng trụ cột của đất nước trong tương lai…”
“Ai da, trụ cột tương lai của đất nước phải phát triển toàn diện tất cả các mặt đạo đức, trí tuệ, thể chất, vẻ đẹp, siêng năng và hủ bại chứ ~”
Kiến thức của Khang Tích về mấy mặt này gần như là bằng không, nhưng trí tò mò trái lại là một trăm phần trăm, cậu lén lút hỏi:
“Vậy bên làm công đều sẽ để thụ phản công sao?”
Tiểu Ưu nâng cằm:
“Ừm, câu này hỏi hay lắm… Chẳng qua việc đó còn phải căn cứ theo tình huống cụ thể để xác định, không thể vơ đũa cả nắm được. Nhưng cậu biết đấy, đàn ông các cậu luôn có một loại ham muốn chinh phục biến thái, nhất là bên làm công. Chậc… Loại có thể dịu dàng trung khuyển đến cảnh giới xuất sắc giống như ông chủ thế này là cực ít không có mấy đâu… Cho nên chuyện phản công hơn nửa là đều sẽ thất bại.”
“Wow, Tiểu Ưu chị hiểu biết thật đấy.”
Tiểu Ưu đang đắc ý thì lại nghe thấy Khang Tích ngốc nghếch hỏi một câu:
“Vậy có nghĩa là nếu như Hạ Trăn phản công thì sẽ thành công? Là ý đó đúng không?”
Tiểu Ưu vì ngại khí thế mạnh mẽ của Vu Nhược Tường truyền đến từ phía bên kia nên đành quệt mồ hôi.
“Khụ khụ, cậu không cần thiết phải lấy ví dụ cụ thể như vậy đâu…”
Thực ra trong lòng cô nghĩ, vấn đề này không phải ở chỗ cậu ta có thể phản công hay không, mà là ở chỗ cậu ta có muốn phản công hay không đó…
“Tiểu Ưu.”
“Dạ…???”
Vu Nhược Tường không hề mất phong độ mà mỉm cười, nhân lúc khách hàng hiện giờ vẫn chưa nhiều nên đưa khăn lau trong tay cho cô.
“Đi nào. Lau hết trong ngoài ba lần, khi nào dọn xong rồi thì gọi tôi.”
Dù sao cô cũng quá nhàn rỗi.
“Khang Tích, vào nhà bếp giúp đỡ!”
…
Mỗi người đàn ông dù ít hay nhiều đều có một loại ham muốn chinh phục biến thái.
Cả ngày hôm này trong đầu Vu Nhược Tường lại chỉ nhớ kỹ câu nói này của Tiểu Ưu.
“Ai da anh đã về rồi.”
Hạ Trăn nhếch môi cười, chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra, bỏ tờ tạp chí trong tay xuống bước đến:
“Có mệt lắm không? Muốn tắm rửa, muốn ăn gì đó hay là muốn em?”
Vu Nhược Tường sửng sốt đưa tay qua áp lên trán Hạ Trăn:
“… Em bị sốt hay là làm sao vậy?”
“Em biết ngay anh sẽ nói thế…”
Hạ Trăn vùng vằng ngồi xuống sô pha.
“Em nói anh nghe này, đây là lời Tiểu A không biết học được ở chỗ nào, cậu ta nói lúc người yêu cậu ta về nhà thì cậu ta vội vàng nói câu này, kết quả người yêu cậu ta vừa nghe câu đó thì quăng một câu ‘Muốn em!’ rồi nhào về phía cậu ta, sau khi xong việc còn hỏi cậu ta: ‘Sao hôm nay em lại nghe lời vậy chứ?’. Em muốn hỏi thử anh một câu như vậy để xem anh có phản ứng gì.”
“… Vậy sao em lại biết rõ anh sẽ trả lời như thế kia?”
“Hừ, anh cũng không nhìn xem em là ai?”
Cậu nằm im trên sô pha lầm bầm.
“… Anh có bao nhiêu sợi lông ông đây cũng biết rõ.”
…
Kích tình qua đi, Vu Nhược Tường ngắm nhìn Hạ Trăn nằm ở bên cạnh anh vẫn còn đang thở dốc, nửa đùa nửa thật hỏi một câu:
“Thật sự thoải mái vậy à?”
Hạ Trăn nghiêng đầu ôm cổ Vu Nhược Tường, chậm rãi nhắm mắt lại cười nói:
“Anh còn chưa đủ lợi hại chắc?”
Nghĩ đến cậu vừa nhắc tới Tiểu A, cho nên anh lại lòng vòng hỏi:
“Tiểu A và bạn trai gần đây vẫn tốt chứ?”
“Ừm, cũng được.”
Giọng nói nhẹ bẫng thật giống như cũng không đang nghiêm túc trả lời.
“Chỉ cần Tiểu A không gây chuyện ầm ĩ ngoan ngoãn nằm xuống thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Chẳng qua quậy cũng không quậy nổi, lửa còn chưa kịp bùng lên thì đã bị người yêu cậu ta ném lên giường rồi.”
“Cậu ta là ?”
“Phụt, anh nhìn xem cậu ta như vậy thì có thể là ?”
Dường như đánh hơi được chút bất thường trong không khí, Hạ Trăn ngẩng đầu lên hỏi:
“… Sao nào, tự dưng lại hỏi đến chuyện này làm gì?”
Vu Nhược Tường mỉm cười lắc đầu:
“Không có gì.”
Hạ Trăn chống nửa người lên, cười toe toét đến mức hai mắt híp lại, cậu ghé sát qua:
“… Chẳng lẽ, anh muốn thử cảm giác làm ?”
“Không muốn!”
“Cho dù anh muốn thì em cũng không cho đâu… Ưm, thật đúng là siêu sướng…”
Hạ Trăn ngồi lên bên hồng anh, chủ động đưa môi lên.
“Tuy rằng em cũng muốn đi vào nơi chưa từng có ai chạm vào của anh…”
Chỉ là, cậu vẫn quen với phương thức thu được khoái cảm lớn nhất mà mình luôn quen thuộc thôi.
Cảm thấy tay cậu lại vươn đến nơi vừa mới tắt lửa, anh hỏi:
“Còn muốn?”
“Anh không được?”
“Em mới không được…”
======
Ngoài lề:
Nữ vương vung vẩy chiếc roi nhỏ:
“Bottom là địa bàn của ta! Gào gào ~”
— Chính truyện – End —