– Thượng –
Nhân vật lên sân khấu: Vu Nhược Tường, Hạ Trăn.
Khách mời chủ trì: Thịnh Minh.
Khách mời đặc biệt: Cố An Khang, Lục Tự Quang.
———
Cận: Chào mừng mọi người ghé thăm sân kịch KUSO thuộc hệ liệt Thiều quang phần Hamo. o(≧v≦)o~~ Nhân vật chính kỳ này chính là Vu Nhược Tường dịu dàng trung khuyển, còn có bạn nhỏ Hạ Trăn nhiệt tình vô hạn nữa.
Tiếp theo xin giới thiệu cho mọi người một vị khách quý của kỳ này! Bọn họ là: Cố An Khang người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đẹp trai đến mức nồi cũng phải vỡ; đến từ nhóm Rock N Roll – giọng ca trẻ tuổi Lục Tự Quang, cùng với giảng viên đại học tao nhã kiêm tác giả Internet Thịnh Minh. Ngoài ra, bạn nhỏ Đầu Gỗ trở thành khách quý chủ trì sân kịch kỳ này, gào gào, mọi người hãy chào đón ~~
Quần chúng: Vậy cô làm gì…
Cận: Ài, tôi là mẹ ruột đến làm bia đỡ đạn cho bọn họ… = = Nhìn xem, bắt đầu rồi!
.
Đầu Gỗ: Xin hỏi tên của hai người là?
Vu Nhược Tường: Vu Nhược Tường. (Ừm, rất quy củ.)
Hạ Trăn: Hạ Tiểu Trăn ~ (loại quấy rối…) Đầu Gỗ, vì sao cậu lại tên là Đầu Gỗ vậy? (Vò đầu)
Đầu Gỗ:… (im lặng)
Tiểu Quang: Chuyện ấy thì cậu nên đi hỏi người đặt cái tên này. What, Trâu Tử Bùi không đến?
Đầu Gỗ: Cậu ấy đi công tác ở Paris.
Tiểu Quang: (nhớ đến khoảng thời gian chia cách với An Khang mình từng trải qua) Tôi hiểu mà…
An Khang không hiểu gì: Gì đấy, hiểu cái gì? Sao ông đây không hiểu…
Cận: Không khí giữa thụ và thụ tương đối hợp nhau, cho nên cũng đặc biệt hiểu rõ nhau…
An Khang: À, ra là vậy. (cười, châm thuốc) Khó trách tôi không thể hiểu.
Cận: (cười to) Con trai An Khang, cậu chính là tổng công rồi, ngoan.
Hạ Trăn: Vì sao tôi không có tên yêu?
Đầu bị Vu Nhược Tường ấn xuống: Tên yêu của em là Dâm Loạn.
.
Đầu Gỗ: Tuổi tác là?
Vu Nhược Tường: . (Tiếp tục trả lời rất quy củ.)
Hạ Trăn: , meo ~
Vu Nhược Tường vươn tay vỗ một cái lên đầu Hạ Trăn: Em meo cái gì mà meo… = =
Cận: A ~ tuổi tác hơn kém nhau thật sự là rất moe mà ~
Tiểu Quang: A Sâm với A Trạch cách nhau bảy tuổi.
Cận: An Khang và Tiểu Quang cách nhau hai tuổi.
Đầu Gỗ:… (lầm bầm) Thực ra cũng chả có gì, bằng tuổi cũng rất tốt =///=
.
Đầu Gỗ: Giới tính?
Vu Nhược Tường: Nam.
Hạ Trăn: Nam.
—— Khách quý xen vào ——
An Khang: Nam.
Tiểu Quang: Nam.
Đầu Gỗ:… Nam.
Cận: Câu hỏi thối nát gì vậy… ╮(╯_╰)╭
.
Đầu Gỗ: Cho hỏi tính cách của hai người thế nào?
Vu Nhược Tường: Cũng được, đại khái là dịu dàng.
Hạ Trăn: (vắt chân kiểu nữ vương) Vu Nhược Tường em nói cho anh biết, có đôi khi anh quá dịu dàng, nếu như thỉnh thoảng anh có thể trở nên thô bạo một chút thì em sẽ yêu anh đến chết.
Đầu Gỗ:… (thầm nghĩ trong lòng: Tử Bùi, cậu vẫn cứ tiếp tục dịu dàng là tốt rồi.)
Tiểu Quang bị vuốt quỷ bên cạnh túm lấy: Này, Tiểu Quang, nếu em cũng có thể thẳng thắn một chút thì ông đây cũng sẽ yêu em chết được.
Tiểu Quang lừ mắt lườm thằng cha bên cạnh một cái đầy xem thường.
An Khang: Chẳng qua hiện giờ ông đây đã yêu em muốn chết, chỉ cẫn nghĩ đến em là bên dưới đã cứng rồi.
Tàn nhẫn đá vào mông An Khang một cái: Anh câm miệng cho tôi!
(Cận: Về phần tính cách của Hạ Trăn… Nhìn dạng nữ vương này của cậu ta, mọi người có thể hiểu rõ chưa… mắt nhìn xa xăm)
.
Đầu Gỗ: Tính cách của đối phương?
Vu Nhược Tường: … Một lời khó nói hết.
Hạ Trăn: Người hiền lành.
Đầu Gỗ nói với phía bên kia: A, hai vị khách mời bên đó, ‘Bạo lực thất bại’ đã xong chưa vậy? ==///
An Khang bình tĩnh: Xong rồi, đã để mọi người chờ lâu.
Tiểu Quang lau miệng: Hừ! Cố An Khang anh chờ đấy!
.
Đầu Gỗ: Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?
Vu Nhược Tường: Ở nhà… Là lúc tôi vừa chuyển đến.
Hạ Trăn vừa gật đầu vừa ghé sát lại cọ cọ Vu Nhược Tường.
Vu Nhược Tường: Em ngoan ngoãn một chút cho anh!
Hạ Trăn: Không ngoan không ngoan không ngoan…
Cận: Lại nữa rồi… ╮(╯_╰)╭
— Phỏng vấn thêm các vị khách quý —
Tiểu Quang: là ở Bell Bar, rất nhiều năm trước…
An Khang: Khi đó nhóm của bọn họ biểu diễn cố định ở Bell Bar, tôi nhìn trúng cậu ấy, lúc kết thúc liền mời cậu ấy một ly rượu, sau đó cậu ấy bị ông đây ăn.
Cận: Khụ khụ, An Khang, lúc lên chương trình nên kiềm chế tìm từ khác…
.
Đầu Gỗ: Ấn tượng đầu tiên với đối phương?
Vu Nhược Tường: Tên yêu của cậu ấy là Dâm Loạn…
Hạ Trăn: Đồ ngốc, giống như một tên lỗ mãng đứng trong phòng khách. Nghe nói Trâu Tử Bùi gọi cậu là Đầu Gỗ, có phải là bởi vì cậu cũng rất ngốc hay không?
Cận: Người ta không ngốc, người ta rất là…
Tiểu Quang: Cái tên Dâm Loạn này nên thuộc về Cố An Khang!
Anh Khang: (đắc ý) Thế nhưng có người vẫn thích ông đây loạn cơ.
Hạ Trăn: (chỉ), Kìa, lỗ tai của Tiểu Quang cậu đỏ kìa!!
.
Đầu Gỗ: Thích điểm nào của đối phương nhất?
Vu Nhược Tường: Không thể nói rõ được, chỉ là rất thích mà thôi.
Hạ Trăn: Tôi làm gì anh ấy cũng thích.
Cận:… Cậu đúng thật là không hề ngại ngùng chút nào. = = (nhỏ giọng) Đầu Gỗ cậu thích điểm nào của Tử Bùi nhất?
Đầu Gỗ: Ngay thẳng, có trách nhiệm.
Cận: Tiểu Quang cậu thích điểm nào của An Khang nhất?
An Khang ngậm Marlboro: Nói là cậu ấy thích ông đây loạn.
Tiểu Quang:… Đều thích =///=
.
Đầu Gỗ: Ghét điểm nào của đối phương nhất?
Hạ Trăn: Ghét sự dịu dàng quả mức của anh ấy!!!
Đầu Gỗ: (Không thể hiểu nổi, dịu dàng không tốt à, Trâu Tử Bùi dịu dàng thực sự là tốt quá.)
Vu Nhược Tường: Vốn không có chỗ nào đáng ghét.
Cận: Ông chủ cậu quả thực là rất dịu dàng.
.
Đầu Gỗ: Cảm thấy đối phương và mình hợp nhau chứ?
Vu Nhược Tường: Có.
Hạ Trăn: Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Chúng tôi còn rất nhiều thứ có thể thử, từ từ rồi tiếp…
Cận: (nhìn nụ cười ‘ngây thơ’ của Hạ Tiểu Trăn) Vì sao tôi cũng sinh ra loại ảo giác rằng Hạ Trăn mới là công… 囧, khí thế của ông chủ cậu yếu hơn một chút, hôm nào để An Khang dạy cậu mấy chiêu đi.
Tiểu Quang: Quên đi. Lưu manh vừa xuất hiện thì ai tranh được, vẫn là đừng để tên khốn kiếp đó ra ngoài gây họa cho người khác.
.
Đầu Gỗ: Xưng hô với đối phương như thế nào?
Vu Nhược Tường: Hạ Trăn.
Hạ Trăn: Bác sĩ Vu (cọ cọ cọ)
Đầu Gỗ: (toát mồ hôi) Chơi… trò… tình… thú… sao…
Hạ Trăn: (nheo mắt cười) Rất sướng đó, về nhà cũng thử với Trâu Tử Bùi nhà cậu xem.
Đầu Gỗ: Thôi, thôi đi…
Cận: An Khang, cậu và Tiểu Quang có chơi vậy không?
An Khang khổ não: Cậu ấy không thích đâu, tôi cũng không muốn bị cậu ấy đá xuống khỏi giường.
.
Đầu Gỗ: Hy vọng được đối phương xưng hô như thế nào?
Vu Nhược Tường: Gọi thẳng tên là được rồi, không có yêu cầu gì đặc biệt.
Hạ Trăn: Nếu như gọi anh là chồng thì anh không thích sao?
Vu Nhược Tường: …
Hạ Trăn: Ai nha nha, không thích thì thôi đi.
Vu Nhược Tường:… Việc này chúng ta về nhà bàn tiếp.
Hạ Trăn: (thản nhiên) Được, vừa làm vừa bàn.
Đầu Gỗ:… (qua chủ đề khác phỏng vấn hai vị khách mời) Hai vị bên này thì sao?
Tiểu Quang: Cứ gọi Tiểu Quang là tốt rồi…
An Khang ôm lấy Tiểu Quang: Vì sao em không thể gọi vài tiếng chồng yêu cho anh nghe thử nhỉ?
Tiểu Quang: Anh mơ đi. Đừng có lằng nhằng, bằng không lúc về sẽ kêu Ken cắn chết anh.
Cận: Ồ ồ, Ken vẫn khỏe chứ? Thay mặt các chị em cho gửi lời hỏi thăm nó nhé ~~
.
Đầu Gỗ: Nếu như lấy động vật làm ví dụ thì bạn cảm thấy đối phương là?
Hạ Trăn: Một con chó bự.
Vu Nhược Tường: Yêu nghiệt.
Đầu Gỗ: Yêu nghiệt không phải là động vật…
.
Đầu Gỗ: Nếu như muốn tặng quà cho đối phương thì bạn sẽ tặng gì?
Hạ Trăn: Bánh quy hạnh nhân không bị nướng cháy.
Vu Nhược Tường: Sao em cứ nhớ mãi chuyện này nhỉ…
Hạ Trăn: Sau khi biết xấu hổ thì phải trở nên dũng cảm, hừm hừm. Em chắc chắn sẽ thành công!!!
Vu Nhược Tường vỗ về cậu: Ngoan… Nếu tặng quà cho cậu ấy thì có lẽ chỉ có nước hoa thôi.
Thế giới nội tâm của Đầu Gỗ: Còn từng bởi vì trên người Trâu Tử Bùi có mùi hương Light Blue mà ghen tuông. =///=
An Khang: Mẹ nó vì sao các người đều hạnh phúc như thế? Vì sao tôi với Tiểu Quang luôn phải bay khắp các nơi, có những lúc ngay cả ngày sinh nhật cũng không thể ở bên nhau?
Cận: (tỏ ra bất bình, trấn an) Nhưng có thể tự bay qua, đóng gói bản thân mình lại tặng cho Tiểu Quang. =v=
Tiểu Quang: Tôi không cần, ném vào thùng rác.
An Khang: Em dám!
.
Đầu Gỗ: Bản thân bạn muốn có món quà như thế nào?
Vu Nhược Tường: Thực ra vị của món bánh quy hạnh nhân cậu ấy nướng không tệ…
Cận: Ông chủ, cậu thật đúng là người yêu trong mắt biến thành Tây Thi mà.
Hạ Trăn: Muốn Vu Nhược Tường tự tay làm bánh quy ngon lành! Bánh bơ Blueberry! Bánh Soufflé! Bánh tháp hạch đào! Còn nữa còn nữa…
Đầu Gỗ: Tham quá không tốt đâu, thực sự… Hàng năm Tử Bùi đều tặng tôi một bài thơ đặt trong phong thư màu trắng…
Cận: Việc này rất lãng mạn mà!!
Đầu Gỗ: Nhưng cậu ấy viết thơ rất dở… Nhiều năm như vậy rồi vẫn không hề có tiến bộ.
.
Đầu Gỗ: Bất mãn với đối phương ở điểm nào? Thường là vì chuyện gì?
Hạ Trăn: Quá dịu dàng.
Tiểu Quang: Đang ở trong phúc lại chẳng biết phúc.
Anh Khang: Em đang nói em à?
Cận: Tiểu Quang… Làm người phải nói thật lòng… Tuy rằng An Khang rất lưu manh nhưng lại luôn dịu dàng… Tôi hiểu rất rõ con trai của mình…
Đầu Gỗ: Ông chủ còn chưa trả lời câu hỏi…
Vu Nhược Tường: Lúc nào cũng muốn.
.
Đầu Gỗ: Khuyết điểm của bạn là?
Hạ Trăn: Có tệ à? Là tội sao? Em không có thì chẳng lẽ Vu Nhược Tường anh chịu được sao?
Vu Nhược Tường:… Ngoan, đừng quậy.
Tiểu Quang:… Ông chủ anh thật thảm.
An Khang: Thảm quái gì? (Có được một thụ ham muốn không thôi như vậy thì thảm quái gì?)
.
Đầu Gỗ: Khuyết điểm của đối phương là?
Hạ Trăn: Lười trả lời, lật lại câu tìm đáp án đi.
Vu Nhược Tường: Mấy cái kia của cậu ấy cũng không tính là khuyết điểm, nhiều nhất chỉ là thích chơi xấu.
Tiểu Quang xen ngang: Cố An Khang em nói cho anh biết, em không hài lòng với rất nhiều khuyết điểm của anh.
An Khang: A, nói thử anh nghe xem.
Tiểu Quang: Ví dụ như lúc em chạy đi nơi khác biểu diễn thì anh không bao giờ cho Ken ăn cơm đầy đủ!
An Khang:… Nó có đói nữa cũng không chết được.
Tiểu Quang: Còn nữa!
An Khang (nheo mắt): Còn gì?
Tiểu Quang: (đáy lòng cuộn sóng: Anh đừng có mỗi lần không đeo mũ thì đều bắn ở bên trong!!)… Thôi đi, không có gì.
An Khang cười ngầm hiểu, dựa sát vào hôn cậu: Anh chỉ là không nhịn nổi thôi… Mỗi lần như vậy đến cuối cùng em đều kẹp đặc biệt chặt…
Đầu Gỗ: (đỏ mặt xen ngang) Vì sao chủ đề lại bất chợt chuyển từ một con chó lông vàng sang + vậy…
.
Đầu Gỗ: Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến bạn không vui?
Vu Nhược Tường: Không có.
Hạ Trăn: Không có, cơ bản là anh ấy đều khiến tôi cảm thấy rất sướng.
Cận: Vì sao còn chưa đi được một phần tư mà mọi người đã bắt đầu + hết vậy, mấy người thật tà ác ~ (ôm mặt chạy đi)
.
Đầu Gỗ: Bạn làm chuyện gì sẽ khiến đối phương không thích?
Hạ Trăn: Nếu như nhất định phải nghĩ là một chuyện thì đại khái chính là ép anh ấy làm ở nhà bếp.
Vu Nhược Tường:… Giống như trên.
Hạ Trăn: Nhưng tôi lại rất thích, bởi vì mỗi lần làm ở nhà bếp thì anh ấy đều rất mạnh mẽ.
Cận: Bọn nhỏ, các con có thể kiềm chế một chút trước không… Đường còn dài cứ từ từ…
An Khang: Tiểu Quang không thích tôi bắn bên trong, nhưng thực ra cậu ấy cảm thấy rất sướng.
Tiểu Quang: Cố An Khang anh không nói gì thì sẽ chết à?
Cận: An Khang cậu không nghe thấy lời tôi nói sao… Thôi đi, yêu cầu cậu thuần khiết vốn chính là một sai lầm. Orz
.
Đầu Gỗ: Quan hệ của hai người đã đạt đến mức độ nào rồi?
Vu Nhược Tường: Chính là mức độ ở chung.
Hạ Trăn: Anh vòng vo như vậy làm gì, còn không phải là đã đến mức đó đó rồi sao.
Cận: Khụ khụ, chuyện này không là gì, thuận tiện phỏng vấn bí mật trong ngôi nhà nhỏ của An Khang và Tiểu Quang một chút, có từng bị cún cưng bắt được không?
An Khang: Từng có… Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, chẳng qua bây giờ không chỉ có một chỗ đó.
Đầu Gỗ: Thỏ khôn có ba hang ~
Cận: Đầu Gỗ cậu không cần nói người khác, một hang nữa của cậu còn đang ở Paris đó, đúng là quá xa.
.
Đầu Gỗ: Lần đầu hai bạn hẹn hò ở đâu?
Hạ Trăn: Hẹn hò? Trên giường có tính không?
Vu Nhược Tường: Không nhớ rõ…
Cận: Mấy người đều không CJ gì hết, nào nào, Đầu Gỗ nói xem.
Đầu Gỗ: A… Chắc là ở trong trường học đi.
Cận: Không còn chỗ nào khác?
Đầu Gỗ: Cũng có, nhưng lần đầu tiên đã bị kéo đi gặp mẹ cậu ấy…
Cận:…
.
Đầu Gỗ: Khi đó bầu không khí giữa hai người thế nào?
Hạ Trăn: Cậu là đang hỏi lần trên giường đó á?
Đầu Gỗ:… Coi như tôi không hỏi.
.
Đầu Gỗ: Khi đó đã tiến triển đến mức độ nào? Tôi đã hiểu, bỏ qua câu này.
.
Đầu Gỗ: Bình thường hay hẹn hò ở đâu?
Vu Nhược Tường: Chắc là Hamo. Lúc cậu ấy không có việc gì thì sẽ đến giúp đỡ.
Đầu Gỗ: Đó cũng coi như hẹn hò…
Hạ Trăn: Được rồi, nơi hẹn hò tối đa của tôi và anh ấy chắc là Hamo và trên giường.
Cận:… Cái này phải trách tôi…
.
Đầu Gỗ: Sẽ chuẩn bị những thứ gì vào ngày sinh nhật của đối phương?
Hạ Trăn: Vu Nhược Tường, nếu như là em thì em muốn một hình ghép có ba nghìn miếng, anh có ghép cho em không?
Vu Nhược Tường: Có.
Hạ Trăn: Thật à?
Vu Nhược Tường: Thật.
Cận: Hạ Tiểu Trăn cậu trước khi trả lời thì xem câu hỏi một cái có được không… (╯﹏╰)b Ngoài ra, không thấy hai vị khách mời đâu…
.
Đầu Gỗ: Là bên nào tỏ tình trước?
Hạ Trăn: Hì hì, đương nhiên là tôi rồi.
Cận: Kiểm tra lại loại thụ quân chủ động tỏ tình tôi từng viết trước nay thì ngoại trừ tên nhóc thối A Trạch ra cũng chỉ còn tên này…
.
Đầu Gỗ: Bạn thích đối phương đến mức nào?
Hạ Trăn: Giống như cậu thích Trâu Tử Bùi vậy.
Đầu Gỗ:… (quệt mồ hôi) Vậy ông chủ thì sao?
Vu Nhược Tường:… Giống như Trâu Tử Bùi thích cậu ấy.
Đầu Gỗ:…
.
Đầu Gỗ: Vậy thì, bạn yêu đối phương chứ?
Hạ Trăn: Thế cậu có yêu Trâu Tử Bùi không?
Đầu Gỗ: Vì sao câu hỏi nào cũng đều kéo người vô tội như tôi vào = =
.
Đầu Gỗ: Đối phương nói điều gì sẽ khiến bạn cảm thấy bó tay?
Hạ Trăn: Câu nào cũng thế.
Vu Nhược Tường: Dính lên người tôi rồi nói “Vu Nhược Tường, em muốn…” (máu mũi)
Đầu Gỗ: Năng lực chống đỡ quá yếu đúng không?
Vu Nhược Tường:… Cậu thử cọ cọ lên người Trâu Tử Bùi nhà cậu rồi nói ‘Trâu Tử Bùi, em muốn…’ xem, chắc chắn cậu ta cũng sẽ chảy máu mũi.
Đầu Gỗ:…
Cận: Tiểu công Trâu đi công tác ở Paris xa xôi chắc chắn sẽ rất hối tiếc vì không đến tham gia tiết mục này!
.
Đầu Gỗ: Nếu như cảm thấy trong lòng đối phương có ôm hoài nghi thì bạn sẽ làm như thế nào?
Hai người không hẹn cùng đáp: Tôi tin tưởng anh/em ấy sẽ không.
Bên cạnh truyền đến tiếng nói: Mẹ nó, vậy lập tức kéo về nhà đè xuống.
Sau đó lại truyền đến một tiếng nói khác: Cố An Khang anh câm miệng cho tôi!
Cận: (mệt mỏi) Chào mừng quay về… Lăn lên giường xong có vui không?
An Khang: Rất sướng.
Tiểu Quang:…
.
Đầu Gỗ: Có thể tha thứ nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?
Hạ Trăn: Vậy cậu có tha thứ nếu Trâu Tử Bùi thay lòng đổi dạ không?
Đầu Gỗ:… Tôi không muốn làm việc này nữa… = =
Vu Nhược Tường: Cậu ấy sẽ không.
An Khang: Thay lòng đổi dạ? Kéo về nhà đè xuống rồi nói, cho dù không giữ được tim thì tôi vẫn muốn thân thể.
(Cận chua xót, An Khang ~ lúc trước khiến cậu chịu khổ… TAT)
Tiểu Quang: An Khang…
An Khang: Ngoan, qua đây anh hôn một cái.
.
Đầu Gỗ: Nếu như hẹn hò mà đối phương đến trễ một tiếng thì sẽ làm gì?
Vu Nhược Tường: Đợi thôi.
Hạ Trăn: Tôi không thèm đợi, vỗ mông đi luôn. Nếu anh ấy còn không đúng hẹn nữa… Hừ.
An Khang: Nếu tôi đến trễ thì sẽ gọi điện báo trước cho em ấy.
Tiểu Quang: Tôi thà rằng anh không nói.
Cận: Chính là có nghĩa ‘Tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ anh sẵn đi’.
.
Đầu Gỗ: Bạn thích nhất bộ phận nào trên thân thể đối phương?
Vu Nhược Tường: Môi.
Hạ Trăn: Thật à, chẳng lẽ anh không thích sao?
Vu Nhược Tường: 囧, … Đừng quậy.
.
Đầu Gỗ: Vẻ mặt khêu gợi của đối phương?
Vu Nhược Tường:… Thực ra lúc nào cậu ấy cũng rất gợi cảm.
Hạ Trăn: Lúc làm bữa sáng ở nhà bếp, rất nghiêm túc, rất quyến rũ.
Tiểu công Trâu ở Paris hồi âm: Mỗi lần Đầu Gỗ co người ngồi trên sô pha nghiêm túc đọc sách thì tôi lại muốn đè cậu ấy xuống =. =
Cận: Quả thật đàn ông khi nghiêm túc rất đẹp trai. Về phần hình tượng của Tiểu Quang và An Khang, mọi người có thể tự tưởng tượng. =v=
.
Đầu Gỗ: Lúc hai người ở cùng nhau thì có khi nào cảm thấy tim bạn đập mạnh không?
Vu Nhược Tường: Khi đang an ổn làm đồ ăn trong nhà bếp thì cậu ấy đột nhiên chạy qua.
Đầu Gỗ: Hở?
Cận: (vuốt ve) Đầu Gỗ quả nhiên vẫn là đầu gỗ… Chậc chậc, Hạ Tiểu Trăn trả lời câu hỏi đi.
Hạ Trăn: (dáng vẻ thản nhiên) A, lúc nào tim đập nhanh á? Đại khái là lúc biết rõ anh ấy sắp cắm vào.
An Khang: Chuyện này rất bình thường, (quay sang Tiểu Quang) lúc chuẩn bị tiến vào em cũng cảm thấy rất kích thích đúng không?
Cận:… Chỗ này còn có trẻ vị thành niên nào không thì tốt nhất là tránh đi, giờ mới đến câu = =
.
Đầu Gỗ: Bạn có nói dối đối phương không? Bạn giỏi nói dối chứ?
Hạ Trăn: Tôi sẽ không nói dối.
Vu Nhườ Tường: Ừm, sẽ không.
Hạ Trăn: Anh cũng không nói dối nổi đúng không? Thành thật như gì ấy.
.
Đầu Gỗ: Lúc làm việc gì cảm thấy hạnh phúc nhất?
Hạ Trăn: Không thể nghi ngờ là lúc làm việc đó rồi.
Vu Nhược Tường: Lúc hai người ở cùng nhau, hoặc là lúc làm bánh ngọt.
Cận: Thật sự rất muốn nếm thử bánh ngọt ông chủ làm =~=
Đầu Gỗ: Quả thực là ăn rất ngon! Đề cử món chocolate hạt dẻ, bánh bơ Blueberry cũng được. (Đều từng là thứ tiểu công Trâu mang đến làm mật ngọt dụ dỗ đó.)
.
Đầu Gỗ: Đã từng cãi nhau chưa?
Vu Nhược Tường: Chưa.
Hạ Trăn: Chưa. Tôi cũng muốn thử một lần, nhưng việc này còn phải hỏi tình tiết mẹ ruột đặt ra cho truyện. (buông tay)
An Khang: Sau khi cãi nhau thì mẹ nó tình cảm sẽ thăng hoa, thực sự.
Tiểu Quang: (liếc mắt)… Giỏi thì anh thử nữa xem?
.
Đầu Gỗ: Vì sao lại cãi nhau?
Trăm miệng một lời: Không cãi nhau.
Tiểu Quang:… Bởi vì một ít hiểu lầm.
.
Đầu Gỗ: Sau đó làm hòa thế nào?
Tiếp tục: Không cãi nhau.
Tiểu Quang: Khổ nhục kế.
Đầu Gỗ: Là sao?
An Khang: (ngậm thuốc cười) Thực ra cũng chỉ là cứ đứng mãi ở bên dưới tòa nhà chờ cậu ấy, ngày đó mưa rất to. Khi ấy toàn thân ông đây ướt sũng, cậu ấy liền đau lòng.
Tiểu Quang:… Tôi mặc kệ anh ướt hay không ướt ấy. (Thực ra lúc đó là bị một câu ‘Anh thật sự chỉ có một mình em’ làm cảm động. ^^)
.
Đầu Gỗ: Kiếp sau còn hy vọng làm người yêu không?
Vu Nhược Tường: Ừm.
Hạ Trăn: Có, bottom vẫn phải là của tôi.
Cận: Nhận thức muốn làm thụ của cậu ta mạnh mẽ đến mức chắc đã bám hẳn vào sinh mệnh rồi… Orz
.
Đầu Gỗ: Lúc nào sẽ cảm thấy mình được yêu?
Hạ Trăn: Lúc được anh ấy ôm.
Vu Nhược Tường: Lúc cậu ấy thay đổi rất nhiều vì tôi.
Tiểu Quang: Lúc nhuộm tóc cho tôi thì nói muốn ở cùng nhau đến khi bạc đầu.
Anh Khang: Lúc H cậu ấy gọi tên tôi.
Cận: Khụ, phỏng vấn thêm người chủ trì ~~
Đầu Gỗ:… Lúc bay từ Paris về nói đã không bảo vệ tôi cẩn thận.
.
Đầu Gỗ: Phương thức biểu hiện tình yêu của bạn là?
Vu Nhược Tường: Cố gắng hết sức mình đối xử với cậu ấy thật tốt.
Hạ Trăn: Ăn sạch hết những gì anh ấy làm.
Cận: Này chẳng là gì cả… Với tay nghề của ông chủ thì ăn sạch là chuyện đương nhiên.
Tiểu Quang: (nhìn An Khang) Sao đồ ăn anh nấu lại khó ăn vậy?
An Khang: Này, chẳng phải là vẫn có món ăn ngon sao?
Tiểu Quang: Anh nói mỳ ăn liền hả?
An Khang: Mẹ kiếp…
Cận: An Khang, không phải chỉ có mình cậu đâu… Người đang ở Paris xa xôi cũng không biết nấu cơm.
.
Đầu Gỗ: Lúc nào bạn cảm thấy ‘Người ta không còn yêu mình nữa’?
Vu Nhược Tường: Hiện tại vẫn chưa từng cảm thấy như thế.
Hạ Trăn: Giống trên.
An Khang: Lúc Tiểu Quang đối xử với Ken tốt hơn tôi.
Tiểu Quang: Anh nhất định phải ghen tuông với một con chó à…
.
Đầu Gỗ: Bạn cảm thấy có thể ví đối phương với loại hoa nào?
Toàn bộ đều im lặng.
Đầu Gỗ:… Mọi người phối hợp thật đều. Được rồi, bỏ qua câu này.
.
Đầu Gỗ: Hai người đã từng giấu diếm nhau chuyện gì chưa?
Hạ Trăn: Lén học làm bánh quy sau lưng anh ấy có tính không?
Đầu Gỗ: Không tính.
Hạ Trăn: Vậy thì không có ~
Vu Nhược Tường: Ừm, không có.
.
Đầu Gỗ: Cảm giác tự ti của bạn đến từ…?
Hạ Trăn: Cảm giác tự ti là gì, có ăn được không?
Vu Nhược Tường: Không có sự nghiệp lớn, cũng không có tham vọng gì.
Hạ Trăn: Đồ ngốc, anh như bây giờ là rất tốt rồi, em thích những món anh làm.
Đầu Gỗ: Tôi cũng thích ~ =///=
Tiểu Quang: Ngon vậy sao, nói rồi tôi cũng muốn ăn.
An Khang: Hôm nào anh đi mua cho em.
Cận: Bởi vì tình nhân ghé thăm nhiều lần, vậy nên Hamo liền hồng… Orz
.
Đầu Gỗ: Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?
Vu Nhược Tường: Công khai.
Hạ Trăn: Người trên Trái đất đều biết hết ~
.
Đầu Gỗ: Bạn cảm thấy tình yêu dành cho đối phương có thể kéo dài vĩnh viễn không?
Cận: Đó là câu hỏi cực kỳ không có chất lượng, các vị hàng hiệu đều lười không muốn trả lời = =
— To be continued —
Kịch trường ngụy câu hỏi
– Hạ –
Nhân vật lên sân khấu: Vu Nhược Tường, Hạ Trăn.
Khách mời chủ trì: Thịnh Minh.
Khách mời đặc biệt: Cố An Khang, Lục Tự Quang.
———
.
Đầu Gỗ: Xin hỏi bạn là bên công hay bên thụ?
Hạ Trăn: Tôi là thụ, chắc chắn ~
Vu Nhược Tường: Ừm, tôi là công.
Đầu Gỗ: Có từng phản công không?
Vu Nhược Tường: Cậu ấy không thích…
Hạ Trăn: Đầu Gỗ cậu từng làm chưa? Oa, Trâu Tử Bùi thương cậu như thế, nếu cậu nói muốn thì cậu ta nhất định sẽ đồng ý đúng không?
Đầu Gỗ:…
Cận: Câu hỏi này đến lượt người ta thì vẫn còn chưa nghĩ đến đâu, ai kêu người ta là Đầu Gỗ chứ = =
Hạ Trăn: (độc miệng) Ai nha, chẳng qua thấy cậu ấy ngơ ngác quá, có biết phải cắm vào chỗ nào không đấy?
Đầu Gỗ: (đỏ mặt) Cái này sao có thể không biết được?!
Tiểu Quang (vắt chân lạnh nhạt): Cố An Khang anh còn thiếu tôi mười bốn lần, mẹ nó anh nhớ kỹ cho tôi.
An Khang (cười giả ngu): Cái gì, cái gì?
.
Đầu Gỗ: Vì sao lại quyết định như vậy?
Vu Nhược Tường: Đây là chuyện không có cách nào cả, quyết định dựa vào thuộc tính thôi…
Hạ Trăn: Đúng, chính là do tôi quyết định.
Tiểu Quang (tiếp tục ném ánh mắt khinh thường về phía An Khang): Anh bớt giả ngu cho tôi.
An Khang: Em nói gì thế, mười bốn lần cái gì, anh không hiểu đâu…
Tiểu Quang: Ít giở trò lưu manh, anh đã đồng ý để cho tôi đè.
An Khang (nhỏ mồ hôi lạnh): Em đúng là tính kỹ từng lần một…
.
Đầu Gỗ: Bạn có vừa ý với tình trạng bây giờ không?
Vu Nhược Tường: Hiện giờ rất tốt, vừa ý.
Hạ Trăn: Rất vừa ý ~
.
Đầu Gỗ: Nơi H đầu tiên?
Vu Nhược Tường: Trong nhà, trên giường.
Hạ Trăn: Giống trên ~
Tiểu Quang: Chúng tôi ở khách sạn.
An Khang: Khi đó là mà, đương nhiên tùy tiện tìm một khách sạn nào đó để giải quyết thôi. Khi đó anh còn chưa thực sự muốn chơi em đâu.
Tiểu Quang:…
Đầu Gỗ: (nhỏ giọng) Trong nhà, trên sàn nhà trong phòng khách, bia vẫn còn đầy trên mặt đất…
.
Đầu Gỗ: Cảm giác lúc đó?
Hạ Trăn: Sung sướng. Bình thường trông anh ấy lúc nào cũng thành thật ngốc nghếch, nhưng lúc làm thì lại thực sự rất được.
Cận: Nói nhảm mà, bằng không tính phúc của cậu đến từ đâu
Vu Nhược Tường: Ừm, rất kích thích.
Cận: Bởi vì trước giờ đều chưa từng phóng túng như thế =,=
.
Đầu Gỗ: Dáng vẻ của đối phương lúc đó?
Vu Nhược Tường: Chính là bộ dáng khiến người ta rất muốn phun máu mũi, tự mình bò đến quyến rũ tôi.
Cận: JMS xin hãy tưởng tượng tự do...
Hạ Trăn: Dịu dàng. Thực ra khi đó tôi rất cảm động.
Cận: Trước đó chẳng lẽ là cậu bị làm thô bạo đến quen rồi...
An Khang: Tiểu Quang như thế nào vào lần đầu tiên á? Hình như cậu ấy bị tôi làm rất đau, còn quệt nước mắt nước mũi tèm lem nữa.
Tiểu Quang: Nào có?!
An Khang: (bình thản): Khi đó tôi nghe thấy cậu ấy kêu "An", còn cho rằng cậu ấy là đang gọi tôi cho nên càng hưng phấn...
Cận: Có vẻ như đã nhắc đến chuyện đau lòng = =
Tiểu Quang: (kéo An Khang) Này... Chuyện từ năm nào rồi, còn nhắc đến nữa.
.
Đầu Gỗ: Câu nói đầu tiên của bạn vào buổi sáng sau đêm đầu tiên là?
Vu Nhược Tường: Không nhớ.
Hạ Trăn: Nhớ cái này làm gì...
Tiểu Quang: Tôi cũng không nhớ...
An Khang: Em còn chả thèm đánh rắm đã đi mất rồi mà.
Đầu Gỗ: Sao lại đều không nhớ rõ thế = =
Hạ Trăn: Sau khi Trâu Tử Bùi ấy với cậu xong, đã nói gì đầu tiên vào buổi sáng?
Đầu Gỗ:... A, cậu ấy hỏi tôi: “Tỉnh rồi?”
Anh Khang: Fck, cái đó mà cũng nhớ rõ = =b
Hạ Trăn: Tiếp đó thì sao?
Đầu Gỗ: (cố gắng nhớ) Sau đó á... Cậu ấy nói “Chào buổi sáng“.
Hạ Trăn: (chớp mắt) Sau đó nữa thì sao?
Đầu Gỗ: Sau đó cậu ấy cười nhìn tôi, nói: “Chỉ có con nít mới mặc quần áo như vậy“.
Hạ Trăn: (vỗ vai) Trí nhớ của Đầu Gỗ cậu thật tốt!
Cận: Chậc chậc, nhớ kỹ từng câu nói, nếu để Trâu Tử Bùi biết còn không vui chết...
.
Đầu Gỗ: Số lần H mỗi tuần?
Vu Nhược Tường: Chưa từng tính, chắc khoảng năm lần đi?
Hạ Trăn: Hử? Chỉ có năm lần á?
Cận: Hạ Tiểu Trăn cậu muốn thận hư sao... Lại còn "Chỉ có năm lần", chịu không nổi đâu.
An Khang: Fck, khoe khoang công khai trước mặt ông đây sao? Tôi cũng muốn năm lần!!! Gào ~
Cận:... Cậu và Tiểu Quang là do nguyên nhân công việc, không thể nào luôn ở bên nhau từng phút từng giây được.
Tiểu Quang: (bĩu môi) Với kiểu làm này của anh ta, cũng không cách khoảng một tuần năm lần xa lắm đâu...
Cận: Gào gào, chúng tôi đã hiểu, đã hiểu! Oa ha ha ~
.
Đầu Gỗ: Cảm thấy mỗi tuần mấy lần là lý tưởng nhất?
Vu Nhược Tường: Thuận theo tự nhiên.
Hạ Trăn: Dựa vào tình thú để quyết định.
.
Đầu Gỗ: Lúc H là như thế nào?
Vu Nhược Tường: Chắc là khá truyền thống...
Hạ Trăn: H kiểu anh sướng em cũng sướng.
Cận: Ông chủ, tôi không cảm thấy H cùng yêu nghiệt sẽ còn truyền thống được như thế nào = = Hỏi nhỏ một câu, có từng chơi trò gì BT không?
Vu Nhược Tường:... Khụ, có lẽ là không.
Hạ Trăn: Nhưng thỉnh thoảng cũng muốn tăng thêm tình thú mà ~~
Cận: (mắt sáng rực) Ví dụ?
Vu Nhược Tường:... Thả thêm miếng đá vào.
Cận: (ôm mặt) Tôi không có viết như thế, là các người tự muốn!
An Khang: Chậc, hôm nay về nhà thử xem.
Tiểu Quang: Anh cút!
.
Đầu Gỗ: Nơi mẫn cảm nhất của bản thân?
Hạ Trăn: Không biết... Vu Nhược Tường, chỗ mẫn cảm của em ở đâu?
Vu Nhược Tường: (bình tĩnh) Liếm chỗ nào em cũng kêu. Orz
.
Đầu Gỗ: Nơi mẫn cảm nhất của đối phương?
Vu Nhược Tường: Như câu trên.
Hạ Trăn: Ưm, đại khái là cậu nhỏ của anh ấy đi.
An Khang: Ha, Tiểu Quang cực kỳ thích được liếm cổ và lưng lúc làm. Cậu ấy cực kỳ sướng nếu được tiến vào từ phía sau.
Vu Nhược Tường: Hạ Trăn không thích bị tiến vào từ phía sau nhất... Có lẽ là bởi vì quá bị động.
Cận: Vậy cậu ấy thích loại nào?
Vu Nhược Tường: = =+ cái này còn phải hỏi chắc?
Đầu Gỗ:... Là tư thế cưỡi?
Vu Nhược Tường: Cô xem, Đầu Gỗ còn hiểu được này.
Đầu Gỗ: Tôi không phải là đầu gỗ >