Nếu như không phải là anh
———
Hạ Trăn tựa trong lòng Vu Nhược Tường ngồi giữa làn nước ấm áp trong bồn tắm lớn. Bị người khác dùng tốc độ khiến đáy lòng run lên liếp láp phía sau gáy, Hạ Trăn cũng cảm thấy sảng khoái, nhịn không được run rẩy rên hai tiếng.
“Quay qua đây.”
Người đàn ông mạnh mẽ mở miệng.
Cậu nghe lời xoay người qua. Hai người đối diện nhau, cậu ôm lấy Vu Nhược Tường. đầu v đưa đến bên miệng lập tức được Vu Nhược Tường ngậm lấy, chậm rãi được liếm láp, cậu nhắm mắt lại ôm cổ Vu Nhược Tường hưởng thụ.
Hôm nay anh dường như không còn dịu dàng nữa, sau khi liếm láp hai cái liền bắt đầu gặm cắn, Hạ Trăn cảm thấy đau nên chậc một tiếng mở mắt ra nhìn anh. Mái tóc ướt sũng của Vu Nhược Tường dán trên trán, hơi nước ướt đẫm thậm chí còn đọng trên lông mi của anh. Một bàn tay lần xuống bên dưới nắm chặt phân thân đã có phản ứng, Vu Nhược Tường vừa để lại ấn ký thuộc về mình lên làn da trắng nõn của Hạ Trăn, vừa vỗ về an ủi thứ ở bên dưới của cậu.
“Ưm… A, a ha…”
Hôm nay anh hình như đặc biệt mạnh mẽ hơn bình thường, Hạ Trăn ôm lấy Vu Nhược Tường bắt đầu thở hổn hển.
Khoái cảm ở phía trước bắt đầu dâng lên từng chút từng chút một, cùng lúc đó, một ngón tay chen vào cửa huyệt còn chưa hoàn toàn mở ra phía sau. Đầu ngón tay thon dài chìm trong dòng nước bắt đầu đẩy vào thăm dò bên trong, chờ đợi phía sau dần dần thích ứng. Chốc lát sau ngón tay liền bắt chước tần suất giống như lúc làm tình, từ từ cắm vào rút ra.
“Vu, Vu Nhược Tường…! A, a, anh nhanh lên chút… Làm nhanh lên một chút…”
Tốc độ ma sát quả đúng là trở nên nhanh hơn đúng như mình mong muốn, nhưng đến lúc mấu chốt lại dừng lại không động nữa, khiêu khích tận cùng khiến Hạ Trăn nhịn không được giãy dụa.
“Ưm… Anh đừng ngừng mà…”
Vu Nhược Tường nghiêng mặt đến ngậm lấy vành tai Hạ Trăn, giống như mê hoặc mà hỏi cậu:
“… Có muốn bắn không?”
Chẳng biết hôm nay anh đã ăn nhầm thuốc gì rồi, Hạ Trăn nhíu mày không kịp suy nghĩ.
“… Ha a… Để em bắn… Nhanh lên chút…”
Vu Nhược Tường nắm chặt dục vọng sắp bùng nổ của cậu, không cho cậu được như ý muốn. Không chỉ như vậy, ngón tay đâm vào phía sau lại ma sát rất chậm rãi. Khoái cảm tích tụ tầng tầng cùng một chỗ, trái lại đằng trước không được thả ra, loại cảm giác này tệ hại đến mức khiến người ta mất đi lý trí. Mà sau khi ngón tay rời khỏi thì, cảm giác phía sau đột ngột trống rỗng càng khiến người ta phát cuồng.
Hạ Trăn tìm được đôi môi của Vu Nhược Tường liền hôn lên, đầu lưỡi quấn quít giao nhau, tận hết mọi khả năng lấy lòng anh:
“… Cho em, nhanh lên chút, tiến vào… Cắm vào đi…”
Anh lại bật cười trầm thấp.
“Rốt cuộc là muốn bắn, hay là kêu anh đi vào?”
Hôm nay anh rốt cuộc bị làm sao thế này?
Hạ Trăn cảm thấy mình sắp bị dằn vặt đến chết mất.
“Đừng đùa… Em không chịu nổi nữa, tiến, tiến vào…”
“Vậy thì tự mình làm đi.”
Vu Nhược Tường vươn tay qua nách Hạ Trăn ôm cậu qua đây.
“… Không phải là em thích làm như vậy nhất sao, tự mình cắm vào đi.”
Đã bất chấp tất cả rồi, Hạ Trăn ngồi khóa trên người Vu Nhược Tường, dùng tư thế bản thân luôn quen thuộc chậm rãi nuốt thứ đã cứng rắn của Vu Nhược Tường vào. Sau khi toàn bộ đã tiến vào, cậu ngẩng đầu rên rỉ một tiếng.
“Cử động xem nào.”
Vừa nghe nói như vậy, Hạ Trăn lập tức tự mình cử động. Dục vọng không thể giải phóng khiến hai chân như nhũn ra, hơn nữa trong bồn đầy nước khiến động tác lên xuống vô cùng bất tiện, cậu tựa trên vai Vu Nhược Tường.
“Ưm… Vu Nhược Tường, không được… Anh thả ra… Em không có sức, cho em bắn đi…”
Vu Nhược Tường không nghe lời cậu mà vươn tay nhấc nắp thoát nước trong bồn tắm lên, để nước chậm rãi rút hết đi.
“Được rồi, như thế này thì cử động sẽ không bất tiện nữa.”
Anh vừa nói vừa dùng ngón cái vuốt ve cái lỗ nhỏ phía trên dục vọng ở đằng trước, nhìn nó rỉ ra niêm dịch cực kỳ mỹ. Nhưng cho dù như vậy, anh ngược lại vẫn cố chấp không cho cậu giải phóng. Lúc này cậu đã bị khoái cảm chọc giận, cũng không biết rốt cuộc hôm nay Vu Nhược Tường bị làm sao mà dường như trở nên không giống lúc thường nữa, Hạ Trăn gần như bật khóc.
“… A a… Vu Nhược Tường, Vu…”
Vu Nhược Tường chợt đẩy mạnh một cái vào bên trong, hỏi:
“Làm chậm không thoải mái sao?”
Hạ Trăn bị anh dằn vặt chỉ có thể há miệng ra thở dốc.
“… A ha… Ưm… Thoải mái…”
Vươn tay muốn kéo bàn tay đang trói buộc mình ra, lại bị Vu Nhược Tường gạt đi.
“Đừng nhúc nhích.”
Tốc độ dần dần nhanh hơn khiến Hạ Trăn bắt đầu phải cầu xin tha thứ:
“Không cần… Cho em bắn… Không, không được… Anh đừng làm em như vậy… A…”
Eo bị nắm lấy rất chắc, mỗi lần đều gần như rút ra hoàn toàn rồi lại đâm mạnh vào trong.
“Có thích thế này không, hửm?
“Đừng, đừng đâm… Muốn chết, sắp chết…”
Hạ Trăn không còn chút sức lực nhưng đáy lòng lại buồn thương vô hạn: Vu Nhược Tường anh bị làm sao vậy? Giống như thay đổi thành một người khác. Nếu như không phải anh, vậy thì không muốn làm tình cùng với hắn, thật giống như bị kẻ khác chạm vào, sẽ cảm thấy chán ghét. Anh như bây giờ không khỏi khiến người khác cảm thấy có chút sợ hãi.
Vu Nhược Tường, rốt cuộc có phải là anh hay không?
Lúc Hạ Trăn chợt tỉnh lại thì trời đã sáng. Nghiêng mặt qua nhìn, Vu Nhược Tường hãy còn an an ổn ổn nằm ngủ bên cạnh mình.
Là mơ, còn là một giấc mơ xuân khiến người ta phát run.
Cậu nghiêng người tựa sát vào trong lòng Vu Nhược Tường, động tác như vậy không khỏi khiến người dịu dàng bên cạnh giật mình tỉnh giấc.
“Ưm… Sao lại?”
Anh vẫn còn ngái ngủ hỏi người đang vùi trong lòng mình. Hạ Trăn không trả lời, im lặng nghiêng người qua, chen chân vào ôm lấy Vu Nhược Tường.
“Muốn làm.”
Vu Nhược Tường cảm thấy thứ ở bên dưới của cậu đã bắt đầu phản ứng, dáng vẻ ép người khác không có cách nào xoay người đi. Sáng sớm, hai người bùng phát tính dục lăn qua lộn lại trên giường nửa tiếng đồng hồ rồi mới dậy.
Hạ Trăn ngây ngô cười hì hì hai tiếng, Vu Nhược Tường vẫn là Vu Nhược Tường dịu dàng là tốt nhất.
— Toàn bộ truyện – End —