đến nơi, Việt Bân cố gắng kéo nắp cóng ra, nắp bằng sắt nên khá là nặng phải dùng sức của cả để kéo lên, cuối cùng cũng kéo lên được
Nhược Vũ định chui vào và thì Việt Bân ngăn lại
" khoan đã, để anh vào trước cho" Việt Bân nói sau đó đưa thân mình vào trong
đáp xuống anh lấy điện thoại mở đèn lên quan sát xung quanh rồi mới nói " em xuống được rồi đó"
Nhược Vũ nghe thấy liền leo xuống, từng bước từng bước vô cùng cẩn thận, sau đó Việt Bân đứng lại
" khoan đã" Việt Bân nói
" chuyện gì?" Nhược Vũ hỏi
" chúng ta đang ở bên dưới làm sao biết bản thân đang ở vị trí nào mà đi chứ" Việt Bân nói
Nhược Vũ suy nghĩ sau đó nói " đúng rồi trong điện thoại anh có định vị mà, anh mở lên xem chúng ta đang ở đâu Nhược Vũ nói
sau đó thì mở điện thoại lên, xem ra đã biết bản thân đang ở đâu, chỉ còn cách ngôi nhà hoang vài m là đến, họ tiếp tục đi
Hạo Thiên đã đến trung tâm, anh nói chuyện với một người trong tòa nhà lớn, anh chỉ về phía tòa nhà xa xa
" cậu hãy phục kích ở tòa nhà đấy trước, đợi thời cơ mà tiến hành" Hạo Thiên nói
" dạ, anh cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết mình" Leo nói
Hạo Thiên tất nhiên biết ngôi nhà hoang đó nằm ở đâu, vì lúc đầu anh đã cứu cô ngây đó mà, đôi mắt Hạo Thiên như lửa muốn thiêu chết tất cả bọn người đó
Nhược Vũ và Việt Bân cũng đi đến con đường thông vào nhà hoang, họ từ đống đổ nát chui lên, nhìn thấy bên trong không có ai họ mới an tâm
sau đó duy chuyển nhẹ nhàng qua các thùng rỗng, họ quan sát thấy phía trước có tên canh giữ, cô định đáng úp bọn chúng thì Việt Bân nắm lấy tay cô lại
" lỡ như đó là sào huyệt của bọn người đó thì sao?" anh nói.
" anh yên tâm đi, dựa trên quan sát em tin đâu là ơi giam giữ mẹ em, nếu là sào huyệt của bọn chúng chắc chắn sẽ có hơn người để canh giữ, anh ở đây chờ em" nói rồi thì cô cẩn thận đi
từng bước đi vô cũng cẩn thận, cô bất ngờ đánh ngất tên canh cửa sau đó kéo lên bọn chúng vào trong.
Chuyên trang đọc truyện ( ТRUMtruy en.
m E)
cô bước vào trong ngôi nhà hoàng lớn này, nhìn xung quanh cô nghe thấy có giọng nói nên đi theo, cô nắp phía sau mấy tấm gỗ lớn, quan sát thấy mẹ cô đang bị trói ngồi ở giữa tên giám sát
{ không được, nếu mà mình đánh chúng như vậy thì bọn chúng sẽ lập tức báo cho bà ta biết như vậy thì chỉ càng nguy hơn} Nhược Vũ suy nghĩ
quan sát một lúc, cô cầm lấy một viên đá ném thẳng qua phía cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng duy chuyển đến nơi ẩn núp gần đó
tên nghe thấy tiếng động liền phân tâm
" mầy ra xem có gì không?" tên nói
" khoan mầy ra đó tao qua đây ( chỉ về chỗ lúc đầu Nhược Vũ ném) " tên khác nói
sau đó tên đó bước đi để lại tên canh giữ
Nhược Vũ thấy thế liền chạy lòn qua phía sau tiếng lại sau lưng cầm cây to đánh vào gáy hắn khiến hắn bất tỉnh rồi lại chạy về chỗ lúc đầu, phát hiện ra tên kia đang theo đường cô về chỗ củ, cô đi theo hắn
đến khi hắn quay lại thì bụp một gậy khiến hắn ngất đi, chỉ còn một tên thôi, cô chạy lại nấp phía cửa đợi tên kia quay về thì lại đánh cây
sau đó thấy đã xong cô chạy lại chỗ mẹ, quỳ xuống vừa mở trói vừa lây mẹ
" mẹ! mẹ!.
" cô lo lắng nói
cuối cùng bà cũng tỉnh dậy thấy Nhược Vũ bà vui sướng gọi tên con " Tiểu Vũ "
" bây giờ không phải lúc, chúng ta rời khỏi đây thôi" Nhược Vũ nói
sau đó đỡ mẹ chạy ra bên ngoài, chạy đến chỗ Việt Bân thì cả hai định chạy đi nhưng mọi chuyện đã bị bà Xuân Nguyệt phát hiện
giữa đường cả đang đi thì phía trước tên cầm súng đi đến, nhìn qua bên trái thì trái thì tên tiếp theo, bên phải cũng có, lụi lại phía sau cũng có
họ đã bị người cũng Xuân Nguyệt bao vây rồi.